80s toys - Atari. I still have
Cưng Chiều Em Cả Đời

Cưng Chiều Em Cả Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323234

Bình chọn: 8.00/10/323 lượt.

ng đọc sách, thấy Mạnh Ảnh liền có chút kinh ngạc, sao cô lại tìm tới chỗ này?

Thấy Dương Kỳ Ngôn dường như không có gì đáng ngại, ngoài sắc mặt có

chút tái nhợt. Mạnh Ảnh từ từ bình tĩnh lại, đến bên giường của anh, kéo ghế ngồi xuống.

“Anh làm sao vậy?”

Dương Kỳ Ngôn lật một trang sách trong tay, “Viêm ruột thừa.” Giọng nói vẫn không nóng không lạnh như cũ, ngay cả đầu cũng không muốn ngẩng lên.

“Sáng nay anh gọi điện thoại cho em, em tưởng…”

“Tưởng là tôi xảy ra chuyện lớn sao?” Dương Kỳ Ngôn

tiếp lời cô, khẽ bật cười, nhưng trên mặt vẫn không vui vẻ chút nào, đôi mắt lạnh nhạt vừa sâu vừa đen, không hiện rõ vui giận của anh.

“Cuộc gọi chỉ là ngẫu nhiên thôi, cô không cần để tâm. Nếu như làm cô lo lắng, tôi thật xin lỗi.”

Đột nhiên Mạnh Ảnh cảm thấy mình thật nực cười, vì một cú điện thoại

mà hoảng loạn đến đây, thật quá ngu ngốc, cực ngu ngốc, trước mặt anh cô vĩnh viễn như một tên hề với những cảm giác vui vẻ.

Trong phòng trầm mặc, ngoại trừ tiếng Dương Kỳ Ngôn thỉnh thoảng lật từng trang sách, còn lại chỉ có lặng im.

Cũng may vừa lúc đó Trình Diệc Nhiên gọi điện đến, Mạnh Ảnh chưa bao

giờ mong chờ cuộc gọi của anh như giờ phút này, gần như là bắt máy ngay.

“Em đang ở đâu? Anh tới đón em.” Đầu dây bên kia, tiếng bước chân của Trình Diệc Nhiên vang lên, chắc là anh đã tan tầm và đang bước ra khỏi công ty.

“Bệnh viện Thành phố, em chờ anh ở cổng.”

Mạnh Ảnh cúp điện thoại, thấy Dương Kỳ Ngôn để sách xuống, đang nhìn cô, cô có chút không được tự nhiên nói, “Em đi trước.”

Định muốn nói ngày khác trở lại thăm anh, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, ai cũng biết đây chỉ là lời nói cho có lệ vậy thôi, hơn nữa chưa chắc anh lại muốn gặp cô.

“Cô cho tới bây giờ cũng không nói cho tôi biết nguyên nhân

chia tay thật, bây giờ cô đã có thể nói cho tôi biết được chưa? Không

cần phải đem Trình Diệc Nhiên ra, tôi biết rõ hắn ta chỉ một cái cớ của

cô mà thôi.” Giọng Dương Kỳ Ngôn như độc dược xuyên qua, Mạnh

Ảnh chợt phát hiện mình không thể thở được, cứ như có vật gì đó chặn ở

ngực rất khó chịu.

Mạnh Ảnh từ từ nắm chặt tay cầm ở cánh cửa, nhưng không có dũng khí

quay đầu lại nhìn anh, im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Chúc anh sớm bình phục, hẹn gặp lại.”

Nói dứt lời, Mạnh Ảnh rời đi như đang chạy trốn.

Buổi tối, ở nhà họ Trình.

Từ lúc ở bệnh viện về Mạnh Ảnh không nói từ nào, Trình Diệc Nhiên

cũng có chút buồn bực, sau khi ăn cơm tối xong liền tự nhốt mình trong

thư phòng.

Mạnh Ảnh buồn chán cầm remote liên tục đổi kênh, ánh mắt lại đờ đẫn,

ánh sáng từ TV chớp nháy liên tục trên khuôn mặt cô, thế nhưng cô lại

không hề biết. Lão quản gia đứng kế bên khẽ lắc đầu, từ từ đi đến trước

mặt cô, bưng một chén canh gà đầy tràn cung kính đưa cho cô, “Cô chủ.”

Có lẽ cậu chủ đang tức giận, hôm nay không tự mình nhìn cô chủ dùng canh, nhưng lúc rời bàn ăn lại bảo ông đem canh cho cô.

Mạnh Ảnh liếc nhìn chất lỏng màu vàng kim đang bốc hơi, nhíu nhíu

mày, vẫn nhận lấy uống hết một hơi, bởi vì uống quá nhanh, Mạnh Ảnh bị

sặc liền đưa chén cho lão quản gia, vội vàng nhận khăn giấy từ tay người giúp việc.

Nhìn lão quản gia và người giúp việc dè dặt đứng bên người cô, Mạnh

Ảnh vẫy tay ý bảo bọn họ có thể đi xuống. Thật ra, cô không thích nhiều

người. Quá nhiều người, thường sẽ cảm thấy mình không thể là chính mình, giống như ngay cả không khí cũng tù túng.

Phim truyền hình hiện nay càng ngày càng dở, trong lòng Mạnh Ảnh nhớ

lại khi còn bé từng xem những bộ phim kinh điển kia, thở dài một hơi,

tắt TV rồi đi lên lầu.

Kẻ khó chịu kia từ lúc về lại không thèm nói câu nào với cô, lúc ăn

tối chỉ ăn nửa chén cơm nhỏ, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu nhìn

cô một cái, Mạnh Ảnh xoa xoa cái trán đang đau. Cô làm hỏng rất nhiều

chuyện.

Tắm rửa xong, Mạnh Ảnh sấy khô tóc thì buồn ngủ. Rất nhiều chuyện

không thể nghĩ ra cách giải quyết hoàn hảo, vậy thì tốt nhất là đừng

nghĩ tới nữa.

Mới ngủ không lâu, Trình Diệc Nhiên đẩy cửa ra đi vào.

Mạnh Ảnh xoay người đưa lưng về phía anh, thẩn thờ nhìn màn cửa sổ.

Trình Diệc Nhiên tự lấy đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm tắm rửa, phòng

tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, lát sau lại im ắng, sau đó cửa

được mở ra, tiếp đến Mạnh Ảnh cảm giác được nệm trên giường lún xuống.

Nằm một hồi lâu, Trình Diệc Nhiên không nén giận được, đột nhiên từ

phía sau ôm lấy cô, đặt cằm lên vai cô. Mạnh Ảnh vẫn không nói lời nào,

để mặc anh ôm. Anh mới tắm xong, trên người hơi ẩm ướt, Mạnh Ảnh không

thoải mái liền né tránh hơi thở đang phả trên cổ mình.

“Em…” Dường như không tìm được từ thích hợp, Trình

Diệc Nhiên có chút tức giận siết chặt cánh tay, cúi đầu hôn mạnh lên gáy của Mạnh Ảnh.

Anh hơi dùng sức, Mạnh Ảnh nghiêng đầu lui ra một chút.

Trình Diệc Nhiên không tha dựa sát vào, Mạnh Ảnh hơi bực, trở mình, đẩy cánh tay đang quấn trên eo cô ra.

Trình Diệc Nhiên đột nhiên ngồi dậy, xốc chăn lên, “Mạnh Ảnh, em đừng quá đáng!”

Mạnh Ảnh không động đậy, vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng như lúc nãy,

chỉ là cảm thấy trên người có chút lạnh lẽo từ từ