
n ông
quỳ trên mặt đất lao đến phía cô, lại càng hoảng sợ, bối rối chui vào trong
ngực Tề Hiên.
Tề Hiên nhìn thấy gã đàn ông đột nhiên vọt ra,
muốn ra tay với Ngãi Giai Giai, vì vậy vội vàng ôm lấy Ngãi Giai Giai, một
quyền đánh gã đàn ông ngã trên mặt đất.
"A ——" Gã đàn ông bị đánh gãy hai cái
răng cửa, đau đớn kêu một tiếng, té trên mặt đất.
Anh em họ Nghiêm lao đến, áp chế gã đàn ông ở
trên mặt đất, để cho hắn ta không có cơ hội phản kháng.
Ngãi Giai Giai nhìn thấy máu ở miệng gã đàn ông,
thì sợ tới mức kinh hồn bạt vía, đem đầu uốn cong vào bụng của Tề Hiên, không
muốn nhìn thấy máu của người trước mắt.
"Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai bối rối
nói.
"Đừng sợ, có anh ở đây." Tề Hiên ôm
Ngãi Giai Giai ngang lên, xoay người, lãnh mạc mà nói ra, "Đưa hắn ta đến
cục cảnh sát." Còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ ‘ cục cảnh sát ’ kia.
Anh em họ Nghiêm hiểu rõ gật đầu, sau đó áp chế
gã đàn ông lên xe.
Thiếu chủ bọn họ không hi vọng Ngãi Giai Giai
biết rõ kết cục của gã đàn ông này, cho nên mới phải nói là đưa đến cục cảnh
sát, nhưng thật ra là muốn đem người này đưa đến điện Diêm Vương, bọn họ sẽ xử
lý vô cùng sạch sẽ.
"Thiếu chủ, tay của anh có sao không?"
Ngãi Giai Giai quan tâm hỏi.
Sức lực là hỗ trợ lẫn nhau, thiếu chủ đã dùng
sức đánh người kia như vậy, cũng đánh gãy hàm răng của anh ta, chắc hẳn là
thiếu chủ cũng rất đau.
"Không có việc gì, ngồi đi, đưa em trở
về." Tề Hiên cười và nói.
Buồn cười, quả đấm của anh có thể đánh vỡ bao
cát, huống chi là một người !
"Cho em xem xem, như vậy em mới yên
tâm." Ngãi Giai Giai ngồi ở trong xe, kéo một tay vừa đánh người kia của
Tề Hiên qua, cẩn thận nhìn nhìn, còn dùng miệng thổi thổi.
Nhìn hành động Ngãi Giai Giai quan tâm mình,
trong nội tâm Tề Hiên ấm áp, đã lâu không có người nào quan tâm anh như thế, mà
ngay cả cha của anh cũng không có quan tâm đến anh như vậy. Có một người quan
tâm như vậy, thật sự là rất hạnh phúc.
"Cô bé ngốc, nắm đấm của đàn ông không dễ
dàng đau như vậy." Tề Hiên đem tay rút trở lại, vuốt đầu Ngãi Giai Giai,
cưng chìu mà nói.
Có người bạn đời như vậy, anh nên vừa lòng,
nhưng anh thật sự nên cảm tạ chú hai của mình, nếu như không phải ông ta xếp
đặt anh, ở trên người anh chém nhiều đao như vậy, anh cũng sẽ không được Ngãi
Giai Giai cứu về, nên do đó mà quen biết cô bé này.
"Nói bậy, lớp bọn em có một nam sinh, tức
giận một nữ sinh đến dùng quả đấm đi đánh cái bàn, kết quả bạn ấy đau đến oa oa
khóc lớn." Ngãi Giai Giai phản bác.
"Đó là vì cậu ấy còn chưa phải là đàn ông
chân chính, cậu ấy chỉ là nam sinh." Tề Hiên nói chuyện phiếm.
"Là nguyên nhân này sao?" Bộ
dạng của Ngãi Giai Giai có vẻ ngây thơ nghi vấn.
Đàn ông sẽ không đau, nam sinh sẽ đau sao?
"Đúng vậy, ngoan ngoãn ngồi yên, chúng ta
cần phải đi." Tề Hiên lại một lần nữa cài chặt dây an toàn cho Ngãi Giai
Giai.
Chỉ cần là liên quan đến an toàn của Ngãi Giai
Giai, anh đều để tâm.
"Được, ngày mai em còn phải đi Tề thị tìm
anh, ngày mai chủ nhật, không cần đi học." Ngãi Giai Giai khát vọng nói.
"Đương nhiên có thể, anh chờ em đến đấy,
nhưng anh chưa quên em là thông dịch viên giỏi." Tề Hiên nói đùa.
"Được, sáng ngày mai em sẽ đến sớm một
chút, như vậy có thể giúp anh phiên dịch một ít văn kiện, hơn nữa em còn mang
nhiều thức ăn ngon cho anh." Ngãi Giai Giai hưng phấn nói.
"Được." Tề Hiên nói phụ họa, bắt đầu
khởi động xe, yên tĩnh mà lái xe.
Kỳ thật căn bản không có nhiều văn kiện phải
phiên dịch như vậy, nhưng chính là anh hi vọng có Ngãi Giai Giai ở bên người
anh.
Ngày hôm sau, Ngãi Giai Giai dậy sớm một chút,
làm nhiều thức ăn ngon, ngày hôm qua là một hộp cơm, hôm nay là hai cái, mỗi
tay xách một cái, hưng phấn đi vào cửa chính cao ốc Tề thị.
"Xin chào." Cô tiếp tân nhìn thấy Ngãi
Giai Giai, thì vô cùng ân cần mà nói.
"Ha ha, cám ơn!" Ngãi Giai Giai xấu hổ
nói, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Thái độ cô tiếp tân này càng ngày càng tốt, hôm
nay giống như đem cô làm thần vậy, quái lạ .
Công nhân viên của Tề thị nhìn thấy Ngãi Giai
Giai đến đây, thì đều dừng lại công việc trong tay, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô
đi đến văn phòng tổng tài.
"Ha ha, xin chào mọi người." Ngãi Giai
Giai nhìn thấy ai cũng đối với người đó gật đầu ân cần chào hỏi, không có chú ý
nhìn đường, kết quả đụng phải một người con gái xinh đẹp mặc cổ áo thấp ngực,
thêm cả một cái hộp cơm trong tay cô cũng hất tới trên người cô ta, hơn nữa còn
có một ít thức ăn dính đến trên khe vú như ẩn như hiện của cô ta.
"Ai a, lại dám đụng tôi, muốn chết phải
không?"
Ngãi Giai Giai đụng phải người, thân thể có chút
không ổn định, sau khi cô đứng vững thì mới phát hiện, thức ăn trong hộp cơm
của cô toàn bộ rơi vãi trên thân người khác.
"Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi
giúp cô lau." Ngãi Giai Giai buông cái cà mèn khác xuống, lấy khăn tay ra,
tính giúp cô ta lau một chút.
"Cút ngay, đừng đụng tôi, cô ở bộ phận nào,
trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi." Cô gái nổi giận mà nói.
"Tôi ——" Ngãi Giai Giai bị cô gái làm
cho sợ tới mức run nhè