
là không phục.
Không sao, hiện tại không giáo huấn được nó, thì
còn có sau này, một ngày nào đó, cô sẽ cho con nhỏ quê mùa kia trả giá thật
nhiều.
"Mặc kệ như thế nào, tao cũng sẽ không cho
con bé quê mùa kia tiến vào cửa chính của Tề gia, mày cũng nghe rõ cho tao, hừ
——" Tề Hùng cũng nói cảnh cáo, căm tức nhìn Tề Hiên, rồi sau đó mới xoay
người rời đi.
Lấy một người phụ nữ do gia đình sắp xếp một
chút trợ giúp cũng không có, anh tuyệt đối không đáp ứng.
Tề Ngữ Ti nhìn thấy Tề Hùng đi ra ngoài, lập tức
tiến lên, tay vịn cánh tay Tề Hùng, cùng đi với ông hướng cửa chính đi ra.
"Bác cả, con dâu tương lai mà bác chọn là
ai a?" Tề Ngữ Ti nghi vấn.
"Chính là thiên kim Diệp gia." Tề Hùng
rất hài lòng nói.
"Sẽ không phải là con gái Diệp Thiên Diệp
Tầm Phương chứ?" Tề Ngữ Ti kinh ngạc nói.
Diệp Thiên chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, Diệp Tầm
Phương chính là hòn ngọc quý trên tay của ông ta, vô cùng cưng chìu a, nếu như
có thể cưới được Diệp Tầm Phương, chẳng khác nào có nửa cái tập đoàn Diệp Thị.
Tề thị cùng Diệp Thị đều là đại gia tộc buôn
bán, năng lực của Diệp Thị có lẽ mạnh hơn một chút, nếu như Tề gia cùng Diệp
gia thông gia, thế lực đó mạnh đến nổi không thể đo lường a!
"Con thật thông minh, chính là Diệp Tầm
Phương, ta nhất định sẽ làm cho Tề Hiên lấy Diệp Tầm Phương." Tề Hùng nói
rất khẳng định, sau đó lên xe.
Tề Ngữ Ti buông tay Tề Hùng ra, đi đến bên kia
cũng lên xe, trong nội tâm suy nghĩ làm như thế nào để cùng Diệp Tầm Phương kia
trở thành bạn tốt, do đó có thể đối phó với sự cố gắng bảo vệ Ngãi Giai Giai
của Tề Hiên.
Đã tìm được biện pháp tốt đối phó Ngãi Giai Giai
rồi, cô trước hết nhịn xuống cơn tức này và sau này sẽ đòi lại, Tề Ngữ Ti cô
cũng không phải là người nén giận.
Tề Hùng cùng với Tề Ngữ Ti đi rồi, bà Lâm mới
đem tất cả lời nói của Ngãi Giai Giai nói cho Tề Hiên biết.
"Trước đừng đánh cỏ kinh xà, nhìn xem kế
tiếp Lữ Lỵ Liên sẽ làm như thế nào, tôi đi nhìn Giai Giai." Tề Hiên nhàn
nhạt nói.
Mẹ kế của anh rõ ràng cùng với chú hai của anh
có tư tình, cái tin tức này không tệ, nhưng bây giờ anh còn chưa muốn đưa
chuyện này ra ánh sáng, dù sao còn chưa tới thời điểm cuối cùng.
Bà Lâm hiểu gật gật đầu, sau đó đem ảnh chụp của
Lữ Lỵ Liên cất kỹ.
Tề Hiên vừa tới cửa, Ngãi Giai Giai liền xông
ra, đứng trước mặt của anh, lo lắng hỏi, "Thiếu chủ, những người kia có
làm gì anh hay không, bây giờ em mới biết anh tên là Tề Hiên, có người muốn hại
anh, hơn nữa ——"
"Giai Giai, yên tâm đi không có chuyện gì,
chỉ cần em ngoan ngoãn, anh chuyện gì cũng không sao, em hiểu chưa?" Tề
Hiên cắt đứt lời của cô, lừa gạt nói.
Anh không hy vọng cô bé thuần khiết này cuốn vào
trong sóng gió phong ba của nhà giàu có, anh hi vọng cô có thể bảo trì loại
thuần khiết này của mình.
"Em đã biết, em nhất định ngoan ngoãn, mẹ
nói làm một người ngoan ngoãn, như vậy mới có người yêu thương." Ngãi Giai
Giai ngây thơ nói.
Nếu thiếu chủ cái gì cũng không muốn nói, như
vậy cô sẽ không hỏi.
"Có một số việc, không biết đến sẽ tốt hơn
nhiều." Tề Hiên cười một chút, vuốt đầu Ngãi Giai Giai.
" Đợi đến lúc thiếu chủ nguyện ý nói cho em
biết, em lại biết rõ, ha ha." Ngãi Giai Giai ngây ngốc cười
" Giai Giai hiện tại nghỉ ngơi cho tốt,
ngày mốt bác Lâm sẽ dẫn em đến trường học, biết nhiều thứ hơn." Tề Hiên đỡ
Ngãi Giai Giai nằm xuống.
"Thật vậy sao, thật tốt quá, em có thể được
ra ngoài đi học." Ngãi Giai Giai bị vây trong hưng phấn, bởi vì chính mình
có thể đến trường mà hưng phấn.
"Thật sự, ngoan ngoãn ngủ đi, dưỡng thân
thể cho tốt, như vậy thì mới có thể đi học a!" Tề Hiên đắp kín mền cho cô,
quan tâm nói.
Ngãi Giai Giai gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
Tề Hiên cứ như vậy mà nhìn cô, như có điều suy
nghĩ .
Cha anh tìm ai để làm vị hôn thê của anh, trong
lòng của anh đã biết rồi, lúc này đây có chút khó khăn, nếu như anh chống cự
đến cùng, như vậy đổi lấy khả năng chính là bản thân Ngãi Giai Giai bị nguy
hiểm, anh đối với cha chính mình hiểu rất rõ, chuyện giết người diệt khẩu như
vậy, anh biết sẽ làm được.
Mặc kệ như thế nào, anh sẽ không để cho bất luận
kẻ nào thương tổn Ngãi Giai Giai, tuyệt đối sẽ không.
Tề Hiên âm thầm thề , sau đó nhẹ nhàng đi ra
khỏi gian phòng, rồi đi ra cửa, và lái xe tới đến một cái phòng trong kho hàng.
Phòng trong kho hàng, một cô bé khoảng mười bốn
mười lăm tuổi, bị người ta cột chặc vào trên ghế, trong miệng còn đút vải bố,
đứng bên cạnh còn có hai người mặc quần áo màu đen mang theo kính râm, rất
giống như xã hội đen.
Tề Hiên đi đến trước mặt cô bé, ngồi xuống và
mặt không biểu tình nhìn cô.
Lúc này Nghiêm Chính Phong lấy vải bố trong
miệng cô bé xuống, thuận tiện tháo dây thừng cho cô.
"Này, tại sao các người phải bắt cóc tôi,
tôi nghèo lắm không có tiền đâu." Cô bé vừa được tự do, liền điên cuồng hô
loạn.
Cô vốn đang đi trên đường, kết quả vô duyên vô
cớ bị người ta bắt đến trong này, động tác rất nhanh, làm cho cô muốn đánh trả
cũng không được.
"Trần Tiểu Ngoạn, mười lăm tuổi, con gái
một của võ quán Trần g