
ỏ, mài thảo dược.
Mẹ nói qua, đối với người ở bên cạnh bờ sinh tử,
nhất định phải không ngừng nói chuyện ở bên tai của người ta, không cho người
ta ngủ, cho nên phải nói chuyện với người ta không ngừng.
"Anh, em gọi là Ngãi Giai Giai, tên là do
mẹ em đặt, em rất thích nha, anh tên là gì vậy?"
"Thực xin lỗi anh, em quên bây giờ anh vẫn
không thể nói chuyện, nhưng mà không sao, em nói cho anh nghe là đựơc. Như vậy
anh sẽ không ngủ."
"Anh nè, hiện nay em đã mười ba tuổi rồi,
nhưng qua mười ngày tới em sẽ mười bốn tuổi."
"Anh trai, anh đừng cảm thấy em phiền, mẹ
đã nói, người bên bờ sinh tử phải không ngừng nói chuyện ở bên tai, cổ vũ cho
người ta, như vậy người ta mới có thể kiên cường sống sót."
"Anh trai, thảo dược mài xong rồi, em đi
múc nước rửa sạch vết thương cho anh, anh chờ em nha." Ngãi Giai Giai nói
xong, liền chạy ra ngoài.
Gã đàn ông không ngừng châu lông mày, vừa rồi
những gì cô bé nhỏ này nói anh đều nghe được rất rõ ràng, nhưng anh cũng cảm
kích cô, nếu như không phải cô không ngừng nói léo nhéo, nói không chừng lúc
này anh đã mất đi ý thức, thậm chí là tử vong.
Trong tay của Ngãi Giai Giai bưng một chậu nước,
trên bờ vai treo một cái khăn mặt cũ đi đến.
"Anh trai, em đã trở về, nước là vừa gánh
lên từ giếng, cho nên có hơi lạnh, anh kiên nhẫn một chút, một lúc là xong
ngay." Ngãi Giai Giai vừa nói vừa rửa sạch vết thương cho anh, nhẹ nhàng
cởi quần áo của anh ra, nhìn thấy mấy vết thương trên người anh mà giật mình,
nhất thời cũng hít một hơi.
"Anh trai, sao ai lại nhẫn tâm chém nhiều
dao ở trên người của anh như vậy a, so với mẹ hai đánh em còn muốn nghiêm trọng
hơn nhiều a, thật đáng thương a, ô ô ——" Ngãi Giai Giai vừa giúp người
trên mặt đất rửa sạch vết thương, vừa đau lòng nước mắt chảy xuống.
Nước mắt nóng hổi nhỏ giọt lên trên thân gã đàn
ông, cùng nước giếng lạnh như băng tạo nên rất rõ nét.
Gã đàn ông cảm nhận được một giọt lệ cực nóng,
nhiệt độ trong lòng từ từ tăng lên.
Cô bé con này cho anh ấm áp, cô bé con vì anh mà
rớt xuống nước mắt cực nóng, cô bé con này xem trọng anh, anh quyết định sẽ bảo
vệ.
"Anh, bây giờ em bôi thuốc cho anh, sẽ đau
nhức một chút, anh nhịn một chút nha." Ngãi Giai Giai mất một thời gian
mới xử lý xong vết thương của gã đàn ông, sau đó bắt đầu bôi thuốc, mỗi một
động tác đều rất dịu dàng, vừa bôi thuốc vừa dùng miệng thổi vào vết thương của
anh, dùng cái này để giảm bớt đau đớn.
Gã đàn ông tuy không nhìn thấy, nhưng mà anh có
thể cảm nhận được cẩn thận cùng dịu dàng của cô.
"Anh trai, mẹ em nói thảo dược này rất có
tác dụng , bao anh ngày mai miệng vết thương khép liền, em đã thử qua, thật sự
đó, cho nên anh không cần phải lo lắng."
"Anh trai, đợi tí nữa em đi tìm cho anh một
chút gì đó để ăn, anh phải chờ em trở về nha."
"Anh trai, nếu như đau anh nên báo với em
một tiếng, em sẽ nhẹ chút."
Ngãi Giai Giai vừa bôi thuốc, vừa nói không
ngừng, cô lo lắng nếu cô dừng lại , người này sẽ chết đi, cho nên không dám
dừng lại.
Qua hơn một giờ, cuối cùng Ngãi Giai Giai cũng
bôi thuốc xong, mệt mỏi ngồi ở bên cạnh thở, không bao lâu lại tiếp tục nói.
"Anh trai, em đi tìm thức ăn cho anh, một
lúc thôi sẽ trở về."
Ngãi Giai Giai nói xong, mệt mỏi đứng lên, nhìn
thoáng qua gã đàn ông hôn mê trên mặt đất, sau đó rời đi.
Lúc này chắc đã là mười giờ tối rồi, lúc này
người trong thôn chắc cũng đã nghỉ ngơi, bởi vậy rất yên tĩnh.
Ngãi Giai Giai lần mò lẻn vào phòng bếp nhà
mình, tìm khắp tất cả mọi nơi, mới tìm được một củ khoai lang lạnh, nhưng mà cô
cũng đã rất thỏa mãn, vui vẻ cầm lấy khoai lang, xem khoai lang nguội lạnh kia
giống như là báu vật, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng bếp chính nhà mình, chạy về
phòng cỏ tranh nhỏ của mình, song khi lúc cô trở lại phòng cỏ tranh, trong
phòng đã không thấy người.
"Anh trai, anh đang ở đâu vậy?" Ngãi
Giai Giai sốt ruột tìm kiếm khắp nơi.
"Anh trai, em tìm thức ăn cho anh đã trở
lại rồi, anh đi ra đi!"
Ngãi Giai Giai vừa tìm, vừa hô, cuối cùng khóc
lên.
"Anh trai, anh đã đi đâu, có phải là Giai
Giai không tốt, làm đau anh, cho nên anh mới đi không." Ngãi Giai Giai
ngồi chồm hổm trên mặt đất, không ngừng nức nở, trong lòng rất mất mát.
"Ô ô ——"
Cô tưởng lúc nãy bôi thuốc cho gã đàn ông, làm
đau anh, cho nên anh mới thừa dịp lúc cô không có ở đây mà rời đi, nhưng mà
Ngãi Giai Giai tuổi còn nhỏ căn bản cũng không biết rằng, một người bị trọng
thương, là không có năng lực rời đi.
"Giai Giai, sao trễ rồi mà con còn ở bên
ngoài khóc vậy, không phải là mẹ hai của con lại đánh con chứ?" Một người
đàn bà trung niên nghe được tiếng khóc, nên đi ra cửa nhà, rồi đi đến trước mặt
Ngãi Giai Giai hỏi, trong mắt tràn đầy đồng tình cùng bất đắc dĩ.
"Dì Lưu, con ——"
"Dì biết, cho con biết, hôm nay dì làm rất
nhiều bánh bao, bây giờ vẫn còn, dì đi lấy vài cái cho con." Người đàn bà
nói xong, vội vàng đi về nhà, cầm mấy cái bánh bao nóng hổi, sau đó lại nhớ tới
Ngãi Giai Giai ở bên cạnh, kín đáo đưa bánh bao cho cô.
"Giai Giai, mau ăn đi, chắc đói bụng
lắm