
g
vui.
Một tên hầu nhỏ, không cần khẩn trương như vậy
a.
"Bà Lâm, bà biết Tề gia chúng ta không nuôi
người nhàn rỗi, đừng tưởng rằng bà đang ở Tề gia làm người hầu mấy thập niên,
thì có thể biến thành chủ nhân."
Ông Lâm ôm Ngãi Giai Giai đang hôn mê, bà Lâm đi
theo phía sau của ông, nghĩ rất nhanh phải chạy đi tìm bác sĩ, nhưng mà Tề Ngữ
Ti lại chạy đến trước mặt của bọn họ, giữ chặt không cho đi.
"Bà Lâm, bà đây là có ý gì, rõ ràng không
để ý tới tôi."
"Tiểu thư Tề Ngữ Ti, cô hình như cũng không
tính là người của Tề gia a, cô chờ thiếu chủ lột da của cô ra đi." Bà Lâm
vô cùng tức giận , bằng không cũng sẽ không mang tên họ của cô ta ra gọi. Cũng
bởi vì quá tức giận, cho nên mới liều mạng mắng chửi người.
"Bà Lâm, đừng quên thân phận của bà, tôi dù
nói thế nào cũng là em họ tiểu thư của Tề Gia, cẩn thận thái độ của bà."
Bộ dạng của Tề Ngữ Ti ra vẻ chủ nhân cảnh cáo.
"Đừng cùng cô ta nhiều lời, cứu người quan
trọng hơn." Ông Lâm khẩn trương nói, sau đó ôm Ngãi Giai Giai vượt qua Tề
Ngữ Ti, tiếp tục chạy về phía trước.
Bà Lâm trừng liếc Tề Ngữ Ti, rồi cũng đi theo
chạy ra.
"Mấy ngừơi —— tức chết tôi mà, tôi nhất
định phải nói anh họ của tôi xử phạt
mấy người." Tề Ngữ Ti ở phía sau cắn răng nghiến lợi rống to, rất là phẫn
nộ.
Cô chính là em họ của thiếu chủ bọn họ, đợi lát
nữa cô nhất định phải nói anh họ của cô vì cô mà làm chủ, trừng trị hai tên hầu
này thật tốt, không đúng, hẳn là ba người, con bé chết tiệt coi như là một
người, cho dù là người chết, cô cũng sẽ khiến cho nó chết không an tâm.
Bà Lâm ôm Ngãi Giai Giai trở về phòng thay quần
áo, ông Lâm vội vàng đi tìm Mai Tử Thành, kêu ông ta tới cứu người, hai người
đều rất bối rối.
Bà Lâm tự trách, nếu như bà không để Ngãi Giai
Giai ở một mình, như vậy cô cũng sẽ không bị Tề Ngữ Ti bắt nạt, cũng sẽ không
bị rơi vào trong nước, cũng sẽ không hôn mê mà nằm ở trên giường.
"Giai Giai, con phải kiên cường sống sót,
hiểu chưa?" Bà Lâm khích lệ Ngãi Giai Giai đang hôn mê nằm ở trên giường.
Mai Tử Thành đang ở bệnh viện mở một hội nghị
quan trọng, nhận được điện thoại của ông Lâm, không nói hai lời liền chạy ra
khỏi cửa chính của phòng họp, làm những người tới nghe ông báo cáo giảng giải y
học bị ném lại phòng họp, ông lái xe của mình, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới
biệt thự nhỏ.
Cấp trên ra lệnh, chỉ cần là chuyện của Ngãi
Giai Giai tiểu thư, chính là chuyện khẩn cấp, ông có thể không vội sao?
Mai Tử Thành đuổi tới biệt thự, lập tức chữa trị
cho Ngãi Giai Giai, bà Lâm và ông Lâm ở một bên sốt ruột chờ đáp án.
"Mai tiên sinh, cô bé thế nào, nghiêm trọng
hơn ư, nếu như vạn nhất cô ấy có chuyện gì, thiếu chủ sẽ lột da của chúng tôi
đó." Bà Lâm hỏi Mai Tử Thành đang ở bên cạnh chẩn đoán bệnh cho Ngãi Giai
Giai .
"Trên người cô ấy vết thương vốn là không
tốt rồi, hiện tại vết thương lại đụng đến nước, đã bắt đầu chuyển biến xấu
rồi, tình huống so với trước lại càng không ổn, nhất định phải đưa đến bệnh
viện để tiến hành giải phẫu."
Mai Tử Thành vừa mới nói xong, không đợi cho bà
Lâm nói, đột nhiên phịch một tiếng, cửa đã bị người ta đá văng.
Tề Hiên nhận được điện thoại của ông Lâm, nói
tin Ngãi Giai Giai rơi xuống nước, liền lập tức chạy về, mới đuổi tới cửa, chợt
nghe thấy lời nói của Mai Tử Thành..., nhất thời tức giận mà đá văng cửa, căm
tức nhìn mỗi người ở bên trong.
Anh rất muốn chiếu cố cô bé này cho tốt, không
thể để cho cô đã bị một chút thương tổn nào, kết
quả bọn họ lại liên tiếp khiến cho cô gặp chuyện không may, như vậy nuôi người
hầu để làm gì?
"Thiếu —— thiếu chủ." Bà Lâm sợ hãi
nhìn Tề Hiên, run rẩy nói, sau đó đau lòng mà cúi đầu, vẫn đứng ở nơi đó không
dám nhúc nhích.
Ông Lâm và Mai Tử Thành cũng giống vậy, cùng cúi
đầu, không dám nhìn Tề Hiên đang giống như một loại ma quỷ đứng ở bên cửa.
Thiếu chủ này của bọn họ, năm ấy mới hai mươi
tuổi, thì đã có khí thế rất bức người, làm việc cũng vô cùng giỏi giang, bằng
không Tề gia cũng sẽ không đem tất cả trách nhiệm giao hết cho anh.
Tề Hiên nện bước chân nặng nề, từng bước một mà
đi đến bên giường, hạ người xuống bên cạnh, nhìn bộ dáng cùng sắc mặt trắng
nhợt giống nhau, không khí trầm lặng xuống ở trên giường, trong nội tâm liền bị
nhéo đau.
Cho tới bây giờ anh đều không để ý đến sinh tử
của người khác, cho dù là thân nhân cùng anh có chút liên hệ máu mủ, anh cũng
sẽ không quan tâm đến, duy chỉ có cô gái này đã cứu anh, làm cho anh thời thời
khắc khắc đều nhớ kỹ, đang nghĩ nên làm thế nào để cho cô có cuộc sống vui vẻ
hạnh phúc, mỗi đêm, anh đều nhớ tới thời điểm cô cứu anh, chít chít nha nha mà
nói những lời kia, rất là ấm áp.
"Giai Giai ——" Tề Hiên vươn tay, nhẹ
nhàng chạm đến khuôn mặt tái nhợt của cô, lòng thêm đau.
"Thiếu chủ, phải lập tức đưa Giai Giai tiểu
thư đi bệnh viện tiến hành giải phẫu, bằng không cô ấy sẽ nguy hiểm đến tánh
mạng." Mai Tử Thành nhắc nhở.
"Vậy còn ở đó thất thần làm gì." Tề
Hiên không vui mà rống to, xốc người Ngãi Giai Giai lên khỏi mền tơ, đem áo
khoác của mình cỡi ra, đắp lê