
ầy cảm động, giống như lửa nóng tan ra
trong lòng cô.
“Anh bá đạo là bởi vì anh yêu em.”
Hắn lần nữa đặt lên môi cô, bàn tay cũng lặng lẽ trên người cô dao động, ý đồ
khơi mào ham muốn tình dục trong cơ thể cô.
“Những người khác đâu?”
“Em nguyện ý thừa nhận Diệp Lăng Thiên là cha em sao?”
“Tại sao anh hỏi như thế?” Cô thật tò mò.
“Diệp Lăng Thiên đã nói cho anh biết tất cả mọi chuyện, ông ấy cảm thấy rất xin
lỗi em, toàn tâm toàn ý muốn bù đắp lại cho em, vì em ông ấy quyết định giải
tán Diệp môn xã.”
Điền Mật ôm hắn, tựa đầu nhẹ nhàng vào lồng ngực hắn, giống như mèo con nhu thuận.
Cô trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Trước kia em rất oán giận ông ấy.”
“Anh hiểu, anh cũng là đứa bé mồ côi, cũng từng oán hận quá mọi người, còn muốn
đem hết tất cả những người trên thế giới có lỗi với anh giết hết một cái cũng
không lưu.”
“Thật là ác nha!”
“Đúng vậy a! Anh có cái biệt hiệu bạo quân này cũng không phải không có nguyên
nhân.” Khóe miệng của hắn giơ lên một nụ cười bất đắc dĩ vui vẻ.
Nghe ra bất đắc dĩ trong giọng nói của hắn, Điền Mật đối với hắn càng thêm đau
lòng không thôi.
Quân Ngạo nhẹ nhàng nói: “Lúc ấy anh cảm thấy cũng không có người yêu anh.”
“Em hiểu loại cảm thụ này, em cũng như vậy, nhưng em có thể so với anh nghiêm
trọng hơn, cho nên em mới có thể liều chết kháng cự tình yêu của anh.”
“Anh muốn có lẽ chính là nỗi đau buồn trong đáy mắt em cùng anh tương tự hấp
dẫn anh, cho nên anh mới có thể yêu em yêu đến không thể tự kiềm chế.” Hắn nhẹ
giọng nói.
Khóe môi cô chậm rãi giớ lên một nụ cười ngọt ngào vui vẻ. “Em hiểu, anh vừa
bắt đầu liền biểu hiện rất rõ ràng, giống như con dã thú đói khát thấy được con
mồi ngon ngọt, đối với em bức bách không thôi, chỉ kém đem em ăn sống nuốt
tươi, ăn hết vào trong bụng.”
“Anh là có ý định này!” Hắn sủng nịnh xoa xoa tóc cô, yêu cực kỳ bộ dáng xấu hổ
e thẹn của cô.
“Em nếu như vẫn kháng cự, anh có thể buông tha em không?”
“Không thể nào!”
“Anh thật khẳng định như vậy sao? Em cũng không phải là rất đẹp.” Cô nói ra lời
trong lòng muốn hỏi nhất.
Quân Ngạo đưa tay nâng gò má cô lên, ngưng mắt nhìn cô tràn đầy kiên quyết cùng
nóng bỏng. “Em phải vĩnh viễn nhớ một câu nói.”
“Nói cái gì?” Bộ dáng của hắn thực nghiêm túc nha!”
“Tình nhân trong mắt là Tây Thi.”
Nghe vậy, cô hung hăng nhìn chằm chằm hắn: “Anh khen em hay là châm biếm em?”
“Anh nói sai rồi, em trừng phạt anh đi! Phạt anh dùng thân thể tới bồi tội!”
Khuôn mặt đáng yêu của Điền Mật đỏ lên, dùng sức đánh hắn một cái. “Sắc lang.”
Hắn như thế này còn chiếm tiện nghi a!
“Cục cưng bé nhỏ, chúng ta nghiêm chỉnh mà nói, em muốn tha thứ cho cha ruột em
sao?”
Quân Ngạo rất coi trọng vấn đề này, bởi vì nếu như không thể nói Điền Mật chịu
thừa nhận Diệp Lăng Thiên, kia Diệp Lăng Thiên cũng không đồng ý đem Điền Mật
gả cho hắn.
Để ôm được người đẹp về, hắn nhất định phải lấy lòng cha vợ tương lai.
“Hiện tại em phát hiện mình không có cách nào hận bất kỳ ai.”
“Vì sao?”
“Bởi vì trong lòng em tràn đầy hạnh phúc cùng vui vẻ, những chuyện không vui
trước đây em toàn bộ đều không nhớ tới.”
“Như vậy tốt nhất, mãi mãi không cần nhớ tới bất hạnh đã qua, cùng anh ở chung
một chỗ, anh sẽ khiến cho em luôn luôn sống trong hạnh phúc.”
Điền Mật lộ ra nụ cười rực rỡ như hoa, mới ranh mãnh nói: “Phải không? Đừng
quên anh trước kia còn rất quá đáng nói nếu kết hôn với em chẳng thà đi xe ủi,
nhưng anh bây giờ vẫn bình yên, nói không giữ lời, em mới không lấy anh làm
chồng!”
“Anh có bị xe đụng vào mà.”
Điền Mật khẩn trương nói:” Có thật không?”
Quân Ngạo kéo ống quần bên phải, lộ ra bắp chân bên phải có một khối băng dán
OK nho nhỏ. “Anh còn bị thương đây.”
Điền Mật nhíu mi, nhìn vẻ mặt nhiều đáng thương của hắn, như vậy cũng gọi là bị
thương.”
“Anh bị xe gì đụng a?” Cô hết sức tò mò hỏi. Bị xe đụng vào chỉ bị thương nhẹ
như vậy sao?
“Xe đạp.” Trước khi xe ô tô kia hãm phanh, hắn bị xe đạp bên cạnh đụng vào.
“Cái gì?” Cô còn không kịp kháng nghị, hắn liền nhanh hơn từng bước đánh về
phía cô, đem cô đè phía dưới.
“Tóm lại, anh đã thực hiện lời của anh, em gả cho anh là định rồi.”
“Nhưng có người nào bị xe đạp đụng... Ai nha! Tay của anh chớ sờ loạn...”
Rất nhanh tiếng kháng nghị của Điền Mật biến mất, thay vào đó là tiếng thở dốc
dồn dập của hai người.
Thật lâu, dưới chăn bông nhúc nhích truyền đến chuỗi lời yêu.
“Cục cưng bé nhỏ, anh yêu em!”
“Bạo quân, em cũng rất yêu, rất yêu anh!”
Quân Ngạo cùng Điền Mật đắm chìm trong thế giới hai người cũng hiểu sâu sắc một
chuyện.
Đường tình hạnh phúc tương lai đang nghênh đón bọn họ một đôi hữu tình.
Tất cả đều sẽ viên mãn, vui vẻ, cho đến vĩnh viễn...