
h mê mây mưa thất thường xong, hắn ôm chặt nàng vào
trong ngực, ấm giọng nở nụ cười: “Ngươi tên gì?”
Nữ tử “Hì” một tiếng, ngẩng mặt, một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không
có sóng nhìn vào mặt tràn đầy tình dục của hắn, bỗng mở miệng: “Tam ca, ca
không nhận ra ta sao?”
A!
Vẻ mắt hắn sợ hãi tỉnh dậy, sợ đến mức toàn thân rịn mồ hôi. Ánh trăng chiếu
trên màn lụa vàng bên cạnh, trắng bệch như mặt người chết, ngực hắn vẫn còn
phập phồng bất định, lấy tay lau trán, một tay dầm dề mồ hôi lạnh.
Thái Tử Phi như vừa tỉnh lại, ưm một tiếng, ngái ngủ kêu lên: “Điện hạ.”
Hắn chưa tỉnh hẳn, chỉ sợ bị người nhìn thấu tâm tư, cố gắng bình tĩnh, “Ừ” một
tiếng, sau một lúc mới nói: “Không có việc gì, ngủ đi.”
Hai ngày lâm triều, Hoàng đế hỏi ý thái tử. Thái tử không tập trung. Hoàng đế
giận dữ mắng mỏ hắn không quan tâm chính sự, không khí lúc bãi triều vẫn không
vui vẻ gì. Quốc trượng lo lắng vào cung, trông thấy Thái Tử Phi, chỉ biết thở
dài.
“Con và thái tử đại hôn hai năm, một chút tin tức cũng không có. Vì thế mẹ con
cầu danh y khắp nơi cho con, uống khắp danh thuốc, ai ngờ cái bụng này của con
vẫn không có biến chuyển.”
Tuy là phụ thân mình, Thái Tử Phi vẫn đỏ mặt, vuốt ve trâm phượng ngậm châu rũ
xuống trên tóc, chỉ nghe gió thoảng bên tai. Đúng giờ, Lam Châu cung nữ thân
tín của Thái Tử Phi tiến đến dâng trà, áo ngắn màu xanh hoa văn làm nổi bật dây
lụa bó quanh vòng eo nhỏ nhắn, cung trang màu xanh lơ, dáng đi nhẹ nhàng như
nước chảy.
Quốc trượng như có điều suy nghĩ liếc nhìn nàng một cái, đợi Lam Châu khom người
lui ra, mới nói: “Con vẫn nên nghĩ vài biện pháp để giữ lại trái tim của thái
tử.”
Đầu ngón tay của Thái Tử Phi trong ống tay áo run lên, sau đó cúi mắt cười nói:
“Nữ nhi hiểu rõ.”
Thái tử trở lại Đông cung như thường ngày, không nhìn thấy Thái Tử Phi, chỉ
thấy Lam Châu thân tín của nàng tiến đến hầu hạ. Thái tử hỏi: “Chủ tử nhà ngươi
đâu?” Lam Châu xấu hổ e sợ, khuôn mặt sáng trong như trăng rằm, đáp: “Chủ tử
thân thể không khỏe, cho nô tỳ đến hầu hạ Điện hạ.”
Thái tử “Uh” một tiếng, chợt dừng lại, rồi cười lạnh: “Thật là đúng lúc.” Cũng
không nhìn nàng mà phất tay áo bỏ đi.
Thái tử đến Thù Ly cung. Thượng Quan Mạn đang dẫn theo Thù Nhi hái hoa dâm bụt
trong vườn. Cánh lá xanh đậm, chen chúc đầy cành, cả gương mặt nàng đều ẩn
trong đám hoa hồng nhạt, chỉ cảm thấy trên má cũng ánh một mảnh màu sắc nhẹ
nhàng.
Thù Nhi mang theo giỏ trúc đi theo phía sau nàng. Nàng dùng ngón tay trỏ ngắt
hoa, phất tay áo liền ném vào trong rổ. Bỗng thấy một bóng áo đỏ như lửa xông
tới, Thù Nhi “À” một tiếng, vội hành lễ theo đúng quy tắc: “Nô tỳ tham kiến
thái tử Điện hạ.”
Thượng Quan Mạn ở giữa bụi hoa xoay mặt mỉm cười với hắn, thái tử chỉ cảm thấy
nháy mắt hoa trong vườn đều ảm đạm thất sắc.
“Sao tam ca lại rảnh rỗi mà tới đây.”
Nàng chậm rãi sửa lại ống tay áo, che khuất cổ tay trắng nõn lộ ra, mời hắn
ngồi trên bàn đá trong viện, ánh mắt thái tử nhìn vào trong rổ của Thù Nhi:
“Đang làm cái gì vậy?”
La cô sớm đã pha trà, cười nói: “Điện hạ mới nghĩ ra trò mới, đem cánh hoa dâm
bụt giã nát, thêm mật ong và đá lạnh vào, ăn rất ngon.” Đang khi nói chuyện, Cố
Tiệp Dư cũng từ trong điện bước ra. Thái tử vội đứng dậy từ xa thi lễ với bà,
Cố Tiệp Dư mỉm cười hạ thấp người, lại vào trong điện. Lúc này Thái tử mới ngồi
xuống, cười nói: “Ý nghĩ của thập nhị muội thật hay.”
La cô tiếp lời cười nói: “Thái tử Điện hạ đến đây thật tốt, hãy trò chuyện với
Điện hạ chúng ta, mặc dù chỉ là tình cờ gặp dịp, nhưng buồn bực trong phòng
cũng không phải tốt.”
Thượng Quan Mạn cười nhạt không nói. Tin đồn trong triều nàng đã nghe thấy một
đôi lần, thầm nghĩ chắc chắn là không có gì tốt đẹp với Thái Tử Phi. Lúc này mà
khuyên hắn, ngược lại chỉ làm hắn không vui, nên vẫn không nói gì, chỉ đẩy ly
trà qua: “Tam ca còn chưa nếm thử tay nghề của Thù Nhi.”
Thái tử mỉm cười nhấp một ngụm, cảm giác hương thơm lan tỏa khắp miệng, tươi
mát dịu lòng người, không khỏi mỉm cười: “Tay nghề của Thù Nhi càng lúc càng
điêu luyện.” Thù Nhi đỏ mặt nói: “Điện hạ cũng đừng khen nô tỳ, đều là Điện hạ
chúng ta nghĩ ra được, nô tỳ chỉ biết làm thôi.” Sau đó liền ôm giỏ trúc, xoay
người đi. Thù Nhi ở trước mặt hắn tự tại đã quen, thái tử chỉ cảm thấy tính
tình nàng thật thà, cũng không so đo, chỉ cười ha ha. La cô biết trong lòng của
hắn có chuyện, đương nhiên cũng lảng tránh, nhất thời dưới bóng cây gió mát phơ
phất, chỉ còn hai người.
Trước điện Thù Ly cây xanh ấm áp, tiếng gió xào xạc vang lên, ánh mặt trời chói
chang chiếu xuống dưới mái hiên, hắt xuống trên áo bào đỏ thẫm của thái tử,
chiếu lên những hình thêu kim tuyến làm lưu quang tràn ngập các loại màu sắc,
tạo cảm giác mơ hồ. Thái tử cụp mắt phượng xuống, chán nản thở dài: “Thập nhị
muội, đến chỗ muội tai ta mới thanh tịnh một chút.”
Thượng Quan Mạn cười, vẫn không nói chuyện, lá cây lay động theo gió, bóng nhạt
âm trầm di chuyển trên mặt nàng, cũng không nhìn ra sắc thái tình cảm gì. Thái
tử phát hiện sự trầm mặc của nàng, cuối