pacman, rainbows, and roller s
Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322132

Bình chọn: 7.5.00/10/213 lượt.

miễn cưỡng dò xét nàng, con mắt màu lam, ánh nhìn xa cách,

nhưng lại rơi xuống trên nửa má của nàng. Nàng bỗng nhiên nhớ lại, khuôn mặt

mình đã hủy, không mỹ lệ như trước, cô gái xấu xí bị hủy dung mạo, hắn tất

nhiên là chẳng thèm ngó tới.

Không khỏi sinh giận, giận rồi thành hận, rồi lại tự giễu, ngược lại không biết

tại sao hắn rời tiệc, bắt chuyện với nàng, lập tức sinh vài phần cảnh giác,

người này, đang có chủ ý gì?

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, xen lẫn tiếng cười cởi mở của chúng hoàng

tử, chắc là uống rượu đến say, cùng nhau đến đây. Thượng Quan Mạn phân thần một

chút, chợt thấy trên cổ tay nóng lên, bỗng dưng bị người nắm chặt, bị kéo về

phía rừng cây thanh thúy tươi tốt bên cạnh.

Lưng tựa lên thân cây thô ráp, hắn chăm chú đem nàng vòng trong khuỷu tay, mùi

bạc hà thơm ngát bỗng nhiên tới gần mũi. Trong nội tâm chấn động run rẩy, nhiệt

độ từ lòng bàn tay hắn đến trên cổ tay trần của nàng. Hơi thở dương cương mạnh

mẽ cực nóng của nam tử, nàng chỉ cảm thấy gò má nóng lên, thân thể này đã trải

việc đời, trong nháy mắt liền sinh ra khát vọng. Ngước mắt là thấy được một

chút da thịt dưới cổ áo gấm màu xanh viền vàng của hắn, hơi thở nóng ấm như có

như không nghịch trên cổ hắn... Hai người âm thầm giằng co, chỉ đợi vài vị

hoàng tử ồn ào đi qua.

Tiếng bước chân xa dần, nàng đột nhiên đẩy hắn ra, mạnh mẽ tự rút thân ra, chỉ

sợ hắn nhìn thấy gò má sớm đã ửng đỏ của nàng. Hắn lại không kinh ngạc, ánh mắt

một mực chằm chằm đến trên mặt nàng, cười như giễu cợt, làm cho dục niệm của

nàng không chỗ che dấu.

Nàng hận quá vội xoay người bước đi, hắn lại chỉ cần vài bước đã theo kịp, bắt

lấy cổ tay nàng đem nàng kéo vào trong bụi cây um tùm. Nàng tức giận vội trở

tay liền quặc qua. Hắn giơ tay bóp chặt, đụng rơi chuỗi ngọc chu sai, tóc dài

rơi xuống, cổ áo gấm mỏng manh, cả người đều bị đặt trên cỏ. Mái tóc chiếm hết

hương cỏ xanh, ngực nàng phập phồng, hai tay gắt gao nắm lấy áo hắn, trừng mắt

nhìn hắn.

Một tay của hắn ôm lấy chiếc eo bé nhỏ của nàng, nhẹ nhàng hướng đến chỗ kiên

đĩnh, làm cho thân thể nàng run lên bần bật, chỉ nghe tiếng cười trầm của hắn.

Hơi thở của nàng đọng lại trong cổ, muốn thở mà thở không ra, sau nửa ngày lại

thản nhiên cười rồi, nàng nghiêng đầu liếc hắn: “Khó được Đại nhân còn nhớ đến

người cũ, ngược lại không biết lần này Đại nhân muốn dùng cái gì để đổi?”

Lồng ngực hắn phát ra một tiếng cười, cúi người đến tại bên tai nàng nói nhẹ:

“Thân thể của Mạn Nhi còn cần ta tới nhắc nhở sao?” Hắn một ngụm lại ngậm lấy

vành tai nàng, làm cho lồng ngực nàng chấn động, thiếu chút nữa kêu lên. Ngón

tay nhỏ nhắn bấu chặt đầu vai hắn, cách làn áo gấm muốn cắm vào trong thịt.

Nàng trông thấy bóng mình trong đáy mắt hắn, chật vật không chịu nổi, thật...

đê tiện.

Cắn môi cười không ngừng: “Đại nhân sai rồi, nếu ta khát vọng, thì sẽ đi tìm

người khác.” Nàng dùng sức đẩy hắn ra, ngẩng đầu đứng dậy, ngoái đầu nhìn lại

cười với hắn: “Ta đã sớm nói, khoản nợ của chúng ta đã rõ ràng, Đại nhân dây

dưa như vậy, cũng làm cho Lâm Quan phiền lòng.”

Hách Liên Du nhìn qua nàng lại cười không nói, ánh mắt từ từ trở nên lạnh giá.

Nàng liền xoay người đi, hai tay nắm thật chặt, nhưng lại run rẩy dị thường.

Giận, hận, tức, nhục, khí huyết dâng lên, chỉ cần thêm một khắc sẽ phun ra, lại

cảm giác trên vai đau xót, hơi kinh ngạc, cái ót bị người hữu lực bóp chặt,

xoay mặt liền bị đôi môi che xuống.

Gắn bó va chạm, càng giống như cắn xé, củi khô lửa bốc, nháy mắt nhóm lên, khát

vọng vội vàng ở góc khuất, liền vặn vẹo lan tràn trong người. Cánh môi mềm mại

như độc dán tại da thịt, run rẩy chỉ muốn kêu gào. Nàng bỗng nhiên có một tia

thanh tỉnh, dùng hết khí lực toàn thân đánh hắn, một tay hắn cuốn lấy cánh tay

của nàng, rất đau.

Xa xa truyền đến tiếng gọi của thái tử: “Thập nhị muội ——”

Bỗng dưng xuyên qua màng tai, giống như trận trận sấm sét, nàng liều mạng tránh

ra khỏi, hắn lại bóp chặt eo của nàng, gắt gao không tha.

Nhất thời khẩn trương, phần gáy lại chảy ra mồ hôi lạnh.

Người này, rốt cuộc có chủ ý gì?!

Lại nghe thái tử kinh ngạc một tiếng: “Hách Liên Du, ngươi đang làm cái gì?”

Thân thể nàng lập tức cứng đờ, trong đầu ngàn suy trăm chuyển, giải thích như

thế nào, trả lời như thế nào, nháy mắt đã xẹt qua trăm ý. Ý nghĩ này còn chưa

chuyển biến, trên cổ tay bị nắm chặt. Thái tử chỉ đem nàng kéo ra sau lưng

mình, trợn mắt trừng hướng Hách Liên Du, mắt có tơ máu dữ dội, nghiến răng

nghiến lợi: “Hách Liên Du, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?”

Hách Liên Du chỉ có vô tội nhíu mày: “Điện hạ vô ý té ngã, vi thần có tâm đến

đỡ.” Thanh âm hắn bình thản, ánh mắt đảo qua môi sưng của Thượng Quan Mạn, cố

gắng nhấn mạnh hai chữ đến đỡ, hai gò má Thượng Quan Mạn bỗng dưng nóng lên.

Thái tử nhìn về phía Thượng Quan Mạn, búi tóc rơi hết, quần áo không chỉnh tề,

bộ dạng rõ ràng như là bị khinh bạc, bàn tay càng nắm chặt, quay đầu hỏi nàng:

“Thập nhị muội, hắn nói thật chứ?”

Thượng Quan Mạn chỉ đem tất cả khuất nhục không cam lòng nuốt xuống dưới, rủ