
xác, tuy rằng dân nữ cùng Hoàng Thượng từng là thanh mai
trúc mã, nhưng sau khi gặp được Ngô Ung, dân nữ lại không có cách nào
khác khắc chế …”
Ta: “… À, à, ta, chưa từng bi thương, ngươi yên tâm…”
Phùng Từ Từ dùng “ta hiểu rõ” nhìn ta, sau đó nhìn Vô Mẫn Quân, nói: “Trường
Nghi muội muội, sau này, Hoàng Thượng với muội là một … Muội nhất định
phải chăm sóc tốt cho người.”
Vô Mẫn Quân cười tủm tỉm nói: “Tỷ tỷ yên tâm đi. Chúc hai người trăm năm hảo hợp.”
Vừa chuyển đầu, Vô Mẫn Quân liền mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi chừng nào thì không phải là một người với ta.”
Ta: “…”
Ta vốn đã chuyện giữa Phùng Từ Từ và Ngô Ung khiến cho đầu to ra, Vô Mẫn
Quân còn ở bên cạnh thêm phiền, ta mặc kệ hắn, nói với Phùng Từ Từ:
“Đúng vậy, trẫm cũng chúc các ngươi… Trăm năm hảo hợp.”
Ngô Ung
nói: “Được… Đa tạ Hoàng Thượng. Ta là vì biết chuyện xưa giữa Hoàng
thượng ngài và Phùng Từ Từ trước kia nên mới nói cho người biết về
chuyện về Bắc Xương quốc. Coi như là hòa.”
Ta không nói lời nào,
nghĩ rằng thật sự là cái… tên hại nước, chỉ bởi vì thay Phùng Từ Từ tạ
lỗi mà nói cho kẻ địch nhiều chuyện như vậy… Chẳng qua cũng không thể
nói như vậy, bởi vì trên thực tế ta cẩn thận ngẫm lại, những chuyện Ngô
Ung nói cho chúng ta biết trừ bỏ làm cho chúng ta có thể hiểu rõ mọi
chuyện ở bên trong Bắc Xương quốc ra, dường như cũng chẳng trợ giúp được gì lớn…
Từ đầu tới đuôi, hắn chỉ nói cho chúng ta mấy chuyện đồn đại mà thôi!
Ta không nói được gì: “Được rồi được rồi, không cần như thế…”
Vô Mẫn Quân bỗng nhiên nói: “Từ Từ tỷ tỷ, tỷ tỷ rời khỏi Tây Ương đã lâu,
hiện tại muốn… ở nơi đây thêm mấy ngày hay không? Về phần Ngô Ung, chúng ta sẽ đưa hắn về Bắc Xương quốc, dù sao tuy rằng hắn nói tự mình sẽ
nghĩ biện pháp, nhưng lấy thực lực của một mình hắn, thật có khả năng
gặp bất trắc. Về phần tỷ tỷ, đã có bầu, lại càng không nên bôn ba khắp
nơi.”
Phùng từ từ cảm động nói: “Được.”
Ngô Ung: “…”
Bởi vậy, Phùng Từ Từ liền ở lại trong thiên điện.
Ta cũng… không biết là nên vui mừng hay nên buồn sầu… Vô Mẫn Quân lưu lại Phùng Từ Từ, đương nhiên là có mục đích , nói muốn hộ tống Ngô Ung, càng thêm là có mục đích.
Ngô Ung lưu lại với Phùng Từ Từ đến chạng vạng, Vô Mẫn Quân liền để cho ta
khiến cai vị Khâm đại tướng quân mới xuất sư không bao lâu bởi vì tám
tòa thành trì không cần đánh giặc mà quay về kia triệu đến đây, sau đó
dặn dò ông ta một phen.
Dặn dò này vô cùng đơn giản, đơn giản là
nói Bắc Xương quốc và Tây Ương quốc là hai nước láng giềng, quan hệ giữa hai nước vốn tốt, hiện tại bên trong Bắc Xương có gian thần nắm quyền
cao, nhiễu loạn triều đình, là quốc gia láng giềng chính nghĩa lại nhiệt tình yêu thương hòa bình, Tây Ương chúng ta không thể ngồi yên không để ý cho nên phải nhúng tay. Mà Ngô Ung Chính tới tìm chúng ta, tỏ vẻ tự
mình nguyện ý giúp đỡ, cho nên Khâm đại tướng quân có thể mang theo Ngô
Ung, lấy danh nghĩa “Thanh quân ” tấn công Bắc Xương quốc.
Khâm
đại tướng quân nghe xong, rất trịnh trọng cả kính nể gật đầu, dù sao nếu đi xuất sư lung tung, danh bất chính ngôn bất thuận cũng vô cùng không
tốt, hiện tại có tam hoàng tử Ngô Ung ở bên chúng ta như vậy tốt hơn rất nhiều. Chỉ có thể trách Ngô Ung, sáng sớm ngày hôm sau đã bị chúng ta
chộp lấy, Phùng Từ Từ còn cười khanh khách giúp một tay nói: “Đi nhanh
về nhanh ~ “
Ngô Ung có thể trở về hay không còn tùy thuộc lấy
lớn bởi Khâm đại tướng quân, bởi vì nếu ông ta đánh thắng trận, Ngô Ung
là thúc thúc tiểu hoàng đế, bây giờ chấp chính như thế nào cũng nên là
hắn, đến lúc đó Phùng Từ Từ còn có thể lên làm Vương phi… À, nghĩ quá
xa.
Nếu Khâm tướng quân thua, Vô Mẫn Quân tỏ vẻ có thể lấy Ngô Ung làm điều kiện trao đổi.
Ta: “…”
Không có cách nào khác ngăn cản, cũng lười ngăn cản, đây là tranh đấu giữa
quốc gia với quốc gia với nhau, cho dù ta có quen biết với Ngô Ung cũng
không thể bởi vậy mà ngăn cản. Huống chi… cứ theo tình huống hiện tại
này mà xem, tiểu Hầu gia trong ngoài đều có tay, không cần đến Ngô Ung,
có lẽ còn có một ít người thậm chí đồng ý hợp tác với Khâm tướng quân,
chỉ cần có thể đem tiểu Hầu gia đuổi xuống đài.
Đến lúc đó Khâm tướng quân tùy thời trở mặt, không biết lại chiếm hạ bao nhiêu thành trì…
Khâm tướng quân mang theo Ngô Ung đi rồi, ta lo lắng, nhưng Vô Mẫn Quân lại
nói, hắn dùng Khâm tướng quân bởi vì Khâm tướng quân có thể đánh thắng.
Lúc trước Khâm tướng quân còn chưa lâm trận đã khải hoàn trở về, ta cũng không biết công lực Khâm tướng quân như thế nào, nhưng nếu Vô Mẫn Quân
nói như vậy, nói vậy cũng không hề yếu kém được.
Phùng từ từ
không hề buồn chán, mỗi ngày ở trong cung, có đôi khi ta muốn nói chuyện với nàng ta nhưng ngại thân phận của mình lại khiến cho nàng ta hiểu
lầm, không tiện đi, Vô Mẫn Quân nhìn ra tâm tư của ta, lại tự nhiên mà
thay ta nói chuyện với Phùng Từ Từ như vậy, hai người còn trò chuyện với nhau thật vui.
Ta chỉ có thể… Ta chỉ có thể vui mừng …
Không bao lâu liền truyền tin tức báo cáo thắng lợi của Khâm tướng quân, quả
nhiên giống như ta với Vô Mẫn Quân dự đ