
Lã Dẫn mặc kệ nàng đi báo thù, nàng còn
không có thể ngăn trở, cũng thật sự tức nghẹn.
Cũng may Bình Dương tự mình chủ động đổi đề tài khác, hỏi: “Võ công của Hoàng tẩu rất mạnh sao?”
Ta nói: “Nàng… khi đó nàng đến là để ám sát ta, võ công có thể không mạnh sao!”
Bình Dương lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Đúng rồi, muội quên mất còn có chuyện như vậy, ôi, duyên phận cũng thật sự là kỳ diệu, hoàng huynh
trước kia suốt ngày âm trầm tính tình bất định , mỗi ngày nhiều nhất
cũng chỉ để cho cung nữ hầu hạ, cũng chưa thấy ai mà huynh để trong
lòng, khi đó phụ hoàng còn giục huynh mau đi đón dâu. Ai biết được cuối
cùng huynh lại đi thích một nữ thích khách, một công chúa địch quốc… Thế sự thật sự là kỳ diệu.”
Ta không biết nói cái gì, lúng túng nói: “Đúng vậy, ai nói không phải…”
“Hơn nữa sau khi cưới hoàng tẩu, huynh thay đổi rất nhiều, người cũng ôn hòa hơn, xem ra thật sự là bởi vì tình yêu rồi.” trên mặt Bình Dương tràn
ngập hâm mộ.
Ta: “…”
Thật không biết nói như thế nào…
“Ha ha… Ha ha… Ha ha. Đúng vậy.” Cuối cùng khóe miệng ta chỉ có thể run rẩy xấu hổ ngay cả cười ba tiếng, sau đó qua loa cho xong.
Cũng may Bình Dương còn đang nghĩ về Lã dẫn, cũng không có khả năng phát hiện biểu tình cứng ngắc dữ dội của ta.
Ta với Bình Dương cùng chờ đợi, muội chờ Phò mã chưa thành hôn nhưng hy
vọng thành hôn của muội ấy, ta chờ hoàng hậu đã thành hôn nhưng hy vọng
không thành hôn của ta.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người kia vẫn không trở về, đã đến giờ ăn cơm, ta liền để cho Bình Dương lưu lại cùng ăn.
Bình Dương rất lo lắng, không có cảm giác gì, lại luôn luôn tự hỏi không biết bọn họ có việc gì hay không.
Nhưng ta rất bình tĩnh, bởi vì cơ bản Vô Mẫn Quân không có khả năng sẽ làm
chuyện không nắm chắc… Huống chi theo tính cách vô sỉ của hắn, tuyệt đối không phải đi một mình … Lúc mới đi, ta hỏi mới biết Vô Mẫn Quân trộm
cầm lệnh bài của ta, điều một đội tinh binh trong cung đi ra ngoài.
Xem, thật quá không biết xấu hổ … Người trong giang hồ đánh nhau tất nhiên
là một mình đấu, hắn lại còn mang theo một đại đội đi cùng, cho dù thế
nào thì hắn cũng không có khả năng xảy ra chuyện gì cả!
Ta thảnh
thơi thảnh thơi ăn cơm, vừa an ủi Bình Dương để cho muội ấy ăn nhiều
chút: “Đừng lo lắng, có hoàng tẩu muội ở đấy. Huống chi cho dù muội
không đói bụng, đứa bé trong bụng cũng sẽ đói.”
Bình Dương đại
khái là bị câu sau của ta thuyết phục, cúi đầu yên lặng bắt đầu ăn cơm,
kết quả ăn chưa được một nửa, bỗng nhiên không kiềm nổi mà nôn hết ra.
Ta: “…”
Khẩu vị gì ta cũng không còn, nhanh chóng cho truyền thái y lại đây, viết ra danh sách an thai cho Bình Dương, về sau mỗi ngày đều phải dùng, lại
phái người đi gọt chút hoa quả chua để cho muội ấy ăn áp chế cảm giác
nôn mửa.
Bình Dương rốt cục đỡ hơn, ta nhẹ nhàng thở ra, lại
ngượng ngùng nói: “Hoàng huynh, khiến cho huynh cũng không thể ăn cơm…
Huynh ăn tiếp đi, muội đi nghỉ ngơi trong chốc lát là được.”
“Không có việc gì, ta cũng… ăn không vô .” Ta thành thật nói, vừa mới nãy Bình Dương ở đối diện ta mà nôn…
Bình Dương mặt đỏ hồng, nói: “Nữ tử mang thai, thật sự rất vất vả, tương lai nếu hoàng tẩu mang thai , hoàng huynh nhất định phải đối xử với hoàng
tẩu thật tốt, không thể để cho tẩu ấy lại cầm kiếm đâu.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân mang thai…
Trong óc ta chỉ hơi tưởng tượng cái hình ảnh kia thôi mà cả người đã sởn hết
cả da gà lên, chỉ có thể giả vờ cười nói: “Đó là đương nhiên… Dù sao,
hoàng tẩu của muội hẳn sẽ không nhanh như vậy…”
Trên thực tế, đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Bình Dương không nghe ra thâm ý của ta, chỉ cười cười, an ủi ta nói: “Đừng lo lắng, một ngày nào đó sẽ có .”
Ta: “…”
Cám ơn Bình Dương cô nhé… Chẳng qua ta hy vọng vĩnh viễn sẽ không có một ngày như vậy, vĩnh viễn. Sau khi ta với Bình Dương dùng xong ngọ thiện, hai người kia cũng chưa
trở về, Bình Dương càng trở nên lo lắng hơn, ta thấy muội ấy lo âu như
vậy, cũng có chút lo lắng —— không phải lo lắng Vô Mẫn Quân, là lo lắng
cho Bình Dương, cảm giác người mang bầu thật yếu ớt, muội ấy cứ lo lắng
như vậy sẽ không tốt …
Cũng may một lát sau hai người rốt cục trở về, quả nhiên như ta dự đoán, hai người Vô Mẫn Quân và Lã Dẫn đều bình
yên vô sự, không có việc gì.
Nhưng sắc mặt của Lã Dẫn không được
tốt lắm, ta đoán là do lúc hắn chạy tới, Vô Mẫn Quân đã giải quyết xong
cái tên Ngiêm gì đó rồi.
Vô Mẫn Quân lười biếng ngồi xuống ghế, mặc kệ quy củ, hỏi: “Ngọ thiện đâu? Bản cung đói bụng.”
Ta: “…”
Ta sai hạ nhân lại đi chuẩn bị một ít đồ ăn, sau đó hỏi Vô Mẫn Quân đã xảy ra chuyện gì.
Vô Mẫn Quân nói: “Cũng không có gì, ta tìm được Nghiêm Mệnh kia, sau đó giết hắn.”
Bình Dương: “…”
Mặt Lã Dẫn càng đen: “Hoàng hậu người… Người không nên làm như thế, tại hạ muốn chính mình tự đi báo thù cho sư phụ…”
Vô Mẫn Quân lười biếng nhìn hắn một cái, xùy hắn: “Tự mình báo thù? Nói
thì thật dễ nghe… Như vậy đi, ngươi đã nghĩ như vậy, về sau liền tới tìm ta là được.”
Lã Dẫn khó hiểu nói: “Tìm người… ?”
Vô Mẫn
Quân gật gật đầu: “Ta nếu