
thiếu chút nữa lâm vào cảnh vứt bỏ giang sơn?
… Thân là Trường Nghi công chúa chân chính, ta bị áp lực cực kỳ lớn.
Nhưng cũng may mọi người cũng đều chỉ lén thảo luận, tuy rằng ta có nghe
thấy, nhưng không có người ăn gan hùm mật gấu, dám đảm đương ra mặt đối
chất cùng ta hoặc Vô Mẫn Quân.
Bởi vì Vô Mẫn Quân không lưu tình
chút nào mà việc tuyển phi việc được bình ổn lại một chút, Vô Mẫn Quân
đã lâu không tới giúp ta phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng, rốt cuộc
đã rảnh rỗi nên lại cùng ta cùng đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Những chuyện gần đây có rất nhiều, mùa đông đã tới, các nơi bị hư hại do
tuyết gây ra không ngừng phát sinh, cũng có chuyện dân chúng khốn khổ bị chết cóng hoặc chết đôi. Kỳ thật Tây Ương quốc cũng không tệ lắm mà còn phát sinh ra chuyện như vậy, nếu mà Bắc Xương quốc hoặc Đông Nguyên
quốc mà lại bị thì thật không dám nghĩ, chỉ có chỗ Nam Văn quốc phía
nam, quanh năm ấm áp có vẻ tốt.
Một đống chuyện lớn nhở các nơi
xảy ra, ta cũng tận lực giúp Vô Mẫn Quân xử lý một ít chuyện không quá
lớn, dù sao cũng được thời gian lâu như vậy, ta cũng học được mấy thứ —— tuy rằng mấy thứ này, đối với Vân Kiểu chân chính mà nói, kỳ thật cũng
không có chỗ dùng…
Ta cùng Vô Mẫn Quân khêu đèn sửa tới nửa đêm,
ta có cảm giác trên tay đau nhức, hai mắt khô khan, vì thế buông bút,
xoa xoa mắt, lười biếng dựa vào trên ghế.
Lại nhìn Vô Mẫn Quân,
hắn tựa hồ cũng không phải quá mỏi mệt —— Vô Mẫn Quân tựa hồ tóm lại có
vô hạn tinh lực, lúc trước hắn suốt đêm xử lý việc tuyển phi mà bây giờ
tinh thần cũng vô cùng phấn chấn… Ta vô cùng lo lắng thân thể của chính
mình có thể về sau sẽ mau lão hóa hay không…
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng sáo du dương.
Ta cùng Vô Mẫn Quân đều sửng sốt, khó hiểu nhìn bên ngoài —— đã hơn nửa đêm, kẻ nào không ngủ được mà còn đi thổi sáo? !
Hơn nữa lại còn thổi sáo ở trong cung… chuyện này… hình như cũng không phạm tới pháp lệnh nào đó, đó là bởi vì người tạo pháp lệnh có lẽ cũng không thể tưởng tượng được chuyện ly kỳ nhưa vậy… Nhưng, chuyện này thế nào
cũng đều là không nên xảy ra chứ?
Tiếng sao kia trong sáng, nhưng thật ra rất có ý cảnh, chẳng qua bây giờ đang là ban đêm lại nhẹ nhàng
vang lên, ngược lại càng thêm mấy phần khủng bố.
Ta yên lặng nhìn về phía Vô Mẫn Quân: “Ngươi… ngươi nói xem, có phải trước kia bắt buộc
người khác ở trong cung, hại chết tiểu cung nữ nào đó…”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Đều không có, đều là bọn họ tự mình xông lại…” Vô Mẫn Quân phiền chán phất phất tay, “Ta đi ra xem.”
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy một người ngồi ở trong ngự thư phòng cũng rất khủng bố , vì thế nói: “Ta với ngươi cùng đi.”
Ta cùng Vô Mẫn Quân mở cửa ra, hai thị vệ tận chức tận trách vẫn đứng ở
nơi đó, chẳng qua thần sắc hai người này cũng rất không thích hợp —— bởi vì ở phía trước cách đó không xa ngự thư phòng, có một nữ tử mặc trang
phục cung nữ đang ngồi, nàng ta quy lưng về phía chúng ta, mái tóc đen
dài lay động trong không trung, một cây sao xanh biếc cũng đung đưa
trước mặt nàng ta, hai cánh tay trắng nõn đang cầm lấy cây sao, thân thể cũng hơi lay động theo tiết tấu của cây sáo.
Ánh trăng chiếu vào trên người nàng, chiếu nàng ta trắng tới mức có chút không bình thường…
Ta run run nhìn Vô Mẫn Quân: “Ngươi… Ngươi còn dám nói không từng hại chết người…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta nhìn vẻ mặt của hắn, tựa hồ là thật sự bắt đầu nhớ lại bản thân mình có hại chết người hay không…
Lúc này, vị cung nữ kia… không biết còn có phải là người cung nữ nữa hay
không, bỗng nhiên ngừng thổi sáo, trong lòng ta căng thẳng, căn cứ theo
nhiều năm xem tiểu thuyết của ta, hiện tại nàng ta quay đầu sẽ bắt đầu
kể ra oan tình của mình, hơn nữa còn nói như vậy, bóng dáng đẹp như vậy, trước mặt nhất định vô cùng dọa người…
Quả nhiên, nàng ta buông cây sáo, chậm rãi quay đầu…
Ta kinh hãi kêu lên một tiếng, lui đến phía sau Vô Mẫn Quân, cúi đầu tựa
vào Vô Mẫn Quân… Kỳ thật cũng chính là trên lưng ta, nhắm chặt mắt lại.
Im lặng… Vẫn là im lặng…
Như thế nào lại không có thanh âm u oán âm trầm kia?
Ta chần chờ ngẩng đầu, lại phát hiện cung nữ kia có khuôn mặt rất xinh
đẹp, hơn nữa… nhìn kỹ, hình như là người bình thường. Lại nhìn kỹ… Còn
có chút nhìn quen mắt?
Trí nhớ của Vô Mẫn Quân hiển nhiên tốt hơn ta nhiều, hắn thản nhiên mở miệng: “Ngươi là nữ nhi của Lưu thị lang
sao?” A, ta nhớ ra rồi, Lưu thị lang chủ động nhất tích cực nhất, bức họa cũng vẽ đặc biệt cẩn thận, hiện tại nhìn thấy người thật và bức họa cũng
không có gì khác nhau, quả thật là mỹ nhân. Lưu thị lang rõ ràng có chút bình thường, đại khái chắc là mẫu thân nàng ấy đặc biệt xinh đẹp đi.
Lúc này Lưu Á vô cùng kinh ngạc nhìn ta và Vô Mẫn Quân —— cũng đúng, tình
huống vừa rồi, vua của một nước lại phát ra tiếng kêu sợ hãi, sau đó
trốn sau lưng hoàng hậu… có thể nào không khiến cho người ta kinh ngạc
cực độ không. Lại nhìn hai tên thị vệ phía sau, bọn họ cũng đã phục hồi
tinh thần từ kinh hoàng “đụng phải thứ không sạch sẽ” sang lâm vào kinh
hoàng “Hoàng thượng hóa ra vô dụng như vậy”…