
mộ, lập tức ước định cả đời với nhau. Vô Mẫn Quân muốn mỹ nhân không cần giang sơn, cam nguyện vì chuyện này buông tha cho thu phục Đông Nguyên quốc dễ như trở bàn tay.” Vô Mẫn Quân bày ra một câu chuyện xưa rồi thư thái hỏi
ta, “Trường Nghi công chúa, ngươi cảm thấy chuyện xưa này có đủ làm cho
người ta tin phục hay không?”
Ta chậm rãi nói: “Chuyện này còn quyết định bởi diện mạo của ‘Trường Nghi công chúa’…”
Vô Mẫn Quân nhận thức rồi gật gật đầu, sau đó đứng thẳng dậy, có chút cứng ngắc bước đi vài bước, mang tới gương đồng, nhìn nhìn.
Sau đó đánh rơi luôn mặt gương đồng kia.
Hắn quay đầu, vô cùng đau đớn nhìn ta: “Trường Nghi công chúa, ngươi lớn
lên trông thật bình thường… Thế nào cũng chẳng có một chút tư sắc hại
nước hại dân.”
Ta nhặt gương đồng lên, rồi nói xin lỗi: “Ta lớn mà xấu như vậy, thật sự là ngại quá…”
Kỳ thật ta đối với diện mạo chính mình không có khái niệm gì đặc biệt,
nhưng so với hoàng tỷ như hoa như nguyệt mà nói, ít nhất ta hiểu được ta so với các nàng kém rất nhiều. Dù sao ta chưa bao giờ quá để ý, mặt mũi vẫn không trang điểm, xiêm y cũng là vô cùng đơn giản, chỉ cần không
cần bó quá sát người thoải mái một ít là được, thuận tiện luyện võ là
tốt rồi, về phần trang sức ta lại càng không mang, bởi vì tiếng kêu đinh đinh đang đang hoàn toàn có thể bại lộ hành tung chính mình.
Ta
lấy gương đồng soi soi chính mình một chút, vừa thấy liền hoảng sợ,
trong gương là một nam tử bạch như ngọc, mắt phượng mày kiếm, tuy rằng
thái dương có vết máu cùng vết bẩn, lại một chút không ảnh hưởng tới bộ
dáng này, bộ quần áo màu đen hắn ta mặc lại có chút không giống phàm
nhân, ta nhịn không được cảm thán: “Vô Mẫn Quân, ngươi nhưng thật ra rất có tư sắc hại nước hại dân…” Vô Mẫn Quân nghiêm mặt đoạt lấy gương đồng: “Ngươi nói thêm câu nữa chúng ta liền cùng chết quên đi.”
“…”
“Cũng thế, mặc dù chỉ được ba trên mười về diện mạo, mặc dù diện mạo ngươi
bình thườn, nhưng cũng không phải xấu, dù sao vẫn còn có thể gặp người.” Vô Mẫn Quân thở dài, “Tóm lại chúng ta như vậy không được, trong chốc
lát còn phải gặp phụ hoàng, trước gọi người đến tiến vào giúp chúng ta
rửa mặt chải đầu đi.”
Ta gật đầu: “Có thể, có thể, chính là trước mắt có cái vấn đề càng nghiêm trọng.”
Sắc mặt Vô Mẫn Quân nhìn không được tốt lắm: “Ta biết ngươi muốn nói gì, bởi vì ta cũng nghĩ giống ngươi.”
Sau khi tỉnh dậy, đương nhiên sẽ có một đống uế vật tích tụ một đêm trong
cơ thể chờ đợi được phóng thích, ai, trước mắt chúng ta đang gặp phải
vấn đề này.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Ta có thể làm hoàn hảo, ta cam đoan không nhìn.”
Ta nói: “Ta cũng cam đoan không nhìn.”
Vô Mẫn Quân lắc đầu: “Ngươi nghĩ xem… đi phía trước hay phía sau.”
Ta có chút không hiểu được ý hắn: “Phía trước .”
“Nam tử khi đi nhà xí cần phải đứng .” Hắn giải thích, “Hơn nữa để đi chuẩn, phải lấy tay đỡ…”
Ta sửng sốt nửa ngày, mới lắc đầu mạnh mẽ: “Ta không cần đứng! Ta, ta ngồi là được…”
Vô Mẫn Quân khó xử nói: “Nhưng mà như vậy sẽ bị ra ngoài.”
Ta sợ hãi run người: ” Nam tử ác ngươi như thế nào đáng khinh như vậy!”
Sắc mặt Vô Mẫn Quân xanh trắng: “Cái gì đáng khinh… Như vậy đi, nếu không ngươi nhắm mắt lại, ta giúp ngươi đỡ…”
Ta khóe miệng hơi hơi co rút: “Như vậy tay ta sẽ bị ô uế…”
Vô Mẫn Quân buồn bực nói: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? !”
Ta do dự thật lâu, cuối cùng nghĩ tới một cái biện pháp… Chính là, ta cầm
một cái dây thừng, nhắm mắt lại, chuẩn bị chỗ dưới cho thật tốt, hai tay một tay cầm dây thừng, làm như vậy cũng coi như có đỡ …
Cuối
cùng chúng ta đều đồng ý biện pháp này, chính là không biết vì sao, ta
thấy trên người Vô Mẫn Quân dường như tản mát ra sát khí… Sau khi đã giải quyết chuyện nhà xí xong, chúng ta rõ ràng cần phải tắm
rửa một chút. Vô Mẫn Quân liền chỉ cho ta khẩu khí và tư thế bình thường của hắn. Ta học đại khái một chút rồi bảo hắn trốn ở đằng sau để ta gọi cung nữ đi dục phòng chuẩn bị nước tắm.
Dục phòng chính là nơi
tắm rửa. Đầu tiên cần chuẩn bị nước ấm, cánh hoa và v.v, tuy rằng đối
với ta mà nói, cảm thấy có chút xa hoa, nhưng dường như Vô Mẫn Quân một
chút không cảm thấy kì quái, có lẽ đó chính là thói quen của hắn.
Cung nữ bên cạnh Vô Mẫn Quân đều cực kỳ tố chất, nhìn thấy ta có vết máu
trên mặt, quần áo lộn xộn thế nhưng một chút cũng không dám nhìn lâu.
Đại để là Vô Mẫn Quân xưa nay biến thái, bất
Sau khi tất cả đã được sắp xếp chuẩn bị xong, ta mới phát hiện ra một vấn đề thật chết người – tắm rửa như thế nào?
Không phải là chúng ta giúp đỡ nhau tắm rửa chứ…
Ta cho toàn bộ cung nữ lui ra ngoài, rồi để cho Vô Mẫn Quân đi ra. Hắn nghi hoặc nói: “Có chuyện gì vậy?”
Ta khó xử nói: “Chúng ta… tắm rửa như thế nào?”
“À… ý ngươi là…” Hắn cúi thấp đầu, nhìn nhìn cơ thể “Ta”, “Yên tâm đi, ta
sẽ không nảy sinh bất kỳ hành vi không đứng đắn nào đối với thân thể
ngươi—— nói thật, Trường Nghi công chúa, năm nay ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Vì sao ta cảm thấy, nửa người trên của ngươi với ta, cũng không
khác nhau là mấy…”
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Sắc lang!”
Suy nghĩ một lát, ta c