
ì sao trên cái lưng đẹp như vậy, lại có một vết thương cực kì dọa người?
Đây không phải vết sẹo mới, nhưng vẫn thấy rõ ràng, nhìn thấy ghê người, đủ thấy lúc lưu lại vết sẹo này, là sâu cỡ nào.
Trước đây vì tò mò, ta từng vụng trộm đi tới nhà tù xem người ta hành hình,
biết có một loại tiên giống hình như thế. Đánh một lần, đối phương tuy
rằng sẽ đau, nhưng cũng sẽ không rất đau, vết sẹo cũng sẽ không quá sâu. Nhưng nếu lần đầu tiên dùng mộc côn đánh, lần thứ hai lại dùng roi ngâm muối đánh ở cùng một vị trí đó, lần thứ ba lại dùng roi sắt nung đỏ
đánh ở đó, lần thứ tư… Tóm lại cứ tiếp tục như vậy, sau đó lại tiếp tục
cho tới khi thấy xương trắng mới đổi vị trí.
Tên hình phạt này là “Gặp cốt tiên” .
Cho dù là hán tử cứng rắn tới đâu đều không thể chịu đựng được mà phải khuất phục.
Hình phạt biến thái như vậy, nghe nói là một nữ tử tên là Lưu Thiện nghĩ ra
được, khi đó nàng ta mới mười mấy tuổi, hơn nữa nàng ta còn nghĩ ra rất
nhiều hình phạt khác, còn tự tay thực hiện, phát triển tiếp, thế cho nên một thời gian sau, ác quan ở quốc gia đó trở nên phổ biến. Về sau nàng
ta mai danh ẩn tích rời đi khỏi Nam Văn quốc, những hình phạt bất lương
này mới dần dần bị áp chế.
Đối với chuyện này, ta cảm thấy hết nói nổi, một kẻ tâm địa độc ác như vậy lại được gọi là Lưu Thiện…
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là… Vô Mẫn Quân không phải là
thái tử sao? Vì sao trên người hắn lại có vết thương như vậy?
Ta bị dọa tới mức hai tay đều hơi hơi run, không yên lòng mặc trung y vào, cuối cùng mặc lại ngoại bào.
Vì chuyện này, lòng ta cực độ hoang mang, lại nhịn không được nhìn gương
soi trái soi phải, mới phát hiện phía dưới tai trái của Vô Mẫn Quân có
một vết sẹo rất sâu, ta không biết gì nhiều về hình phạt này, có lẽ cũng là một loại do Lưu Thiện nghĩ ra, gọi là “Tiễn nhĩ”gì đó … Nhưng lại
không giống, dù sao ‘tiễn nhĩ’ cũng quá mức đẫm máu, toàn bộ lỗ tai đều
bị cắt, nhưng vành tai Vô Mẫn Quân chỉ có dấu vết bị thương tổn, trừ phi là có người muốn làm như vậy với hắn, lại dừng tay giữa chừng …
Vô Mẫn Quân đến tột cùng là đã gặp chuyện gì?
Lòng ta càng thêm kinh hãi, vội vàng bước nhanh đi ra khỏi cửa muốn tìm Vô
Mẫn Quân hỏi cho rõ ràng, lại có chút lo lắng nhắc tới chuyện đã qua
khiến hắn nổi giận…
Bởi vậy, ta thật ra không cần làm bộ không khỏe, bọn hạ nhân thấy ta, trong mắt đều toát ra vẻ lo lắng cùng kinh ngạc.
Ta run rẩy đi tới phòng Vô Mẫn Quân, cho những người khác lui, chậm rãi
tới gần hắn, đã thấy hắn nhắm hai mắt, hóa ra thật sự đã ngủ, khóe miệng nhếch lên, dường như tâm trạng cũng không tệ lắm…
Cha người này vừa mới mất mấy khắc trước …
Nhưng cho dù thế nào ta cũng không dám nói rằng hắn kì quái , quá khứ của hắn hẳn là không dễ chịu, hiện tại trở thành dạng tính tình này, cũng không có gì là lạ. Trước đây cho dù ta không được sủng, những vết thương da
thịt ngoại trừ do luyện võ mà có thì tuyệt không có, càng đừng nói đến
chịu khổ hình. Ta thở dài, không muốn quấy rầy Vô Mẫn Quân nghỉ ngơi, xoay người bước
ra cửa phòng, mới ra khỏi cửa phòng, lại thấy Thái Sư vừa vặn chạy tới
đây, thấy ta từ trong phòng Vô Mẫn Quân đi ra, ông ta hơi hơi sửng sốt,
nói: “Trường Nghi công chúa như thế nào rồi?”
“Đang nghỉ ngơi ở bên trong, không có gì đáng lo ngại cả.” Ta nói.
Thái Sư gật gật đầu: “Hoàng Thượng, hiện tại cần phải đi chuẩn bị tang sự cho tiên hoàng, sau đó là chuẩn bị cho việc đăng cơ.”
“À…” Ta nghĩ đến nhóm công chúa líu ríu, liền có chút đau đầu, tùy Thái Sư
đi tới đó, trên mặt lộ vẻ bình tĩnh, lại giả bộ thêm một chút u buồn, dù sao tính tình Vô Mẫn Quân quái gở, các nàng thấy sắc mặt của ta không
tốt, cũng không dám tiến lên quấy rầy.
Đương nhiên, luôn có người cố ý làm khác.
Trong lúc ta còn chưa có phản ứng gì, một người phóng người vọt tới trước mặt ta, túm lấy hai vai ta lay động kịch liệt: “Khanh ca ca! Huynh tại sao
có thể làm như vậy? ! Vì sao lại giết cha muội, vì sao? !”
Ta bị
lắc đến nỗi choáng váng, biết được vị cô nương khàn cả giọng nói trước
mắt này là Thịnh An quận chúa, hai mắt nàng đẫm lệ, mặt nhăn nhó thành
một nhúm giống như cái bánh bao bị ngâm lâu trong nước, bàn tay nắm chặt bả vai ta không chịu buông ra.
Ta run giọng nói: “Thịnh An, muội bình tĩnh bình tĩnh…”
Thịnh An quận chúa càng không buông tay, nàng vừa khóc vừa quát: “Huynh bảo
muội bình tĩnh như thế nào? ! Vì sao huynh lại để cho nữ nhân kia giết
cha muội? !”
Đầu ta càng ngày càng đau, mặc dù cảm thấy nàng ta
quả thực đáng thương, nhưng vẫn gỡ cánh tay của nàng ta ra: “Thịnh An,
muội đừng cố tình gây sự nữa, là Hưu Ấp vương có ý mưu phản, Trường Nghi công chúa mới ra tay cứu giúp …”
Thịnh An quận chúa khóc tới mức cả người phát run, bàn tay thong thả chậm rãi buông ra, lui lại mấy
bước, nói: “Không thể có chuyện đó, cha muội rõ ràng đã từng nói, vì
muội, ông sẽ không làm ra những chuyện bất lợi đối với huynh, ông sẽ phò tá huynh…”
“À ” ta có chút không biết nói gì, sau đó an ủi nàng
ta “Điều này chứng minh, lời nói của nam nhân đều không thể tin, bao gồm cả cha m