
hói quen khi thấy căn phòng bừa bãi, báo cáo như một cái
máy móc.
“Không tiếp.” Nằm ở trên ghế da, Thẩm Chính Hạo phiền não vuốt vuốt cái trán.
“Nhưng mà tổng giám đốc, cô nói nếu như ngài không gặp cô ấy, nhất
định sẽ hối hận, trừ phi ngài không muốn gặp lại Tống Khuynh Vân.” Nữ
thư kí đem lời Lạc Tử Thuần nói lại không sai một chữ, cô cho tới bây
giờ chưa từng gặp qua người phụ nữ nào lại xinh đẹp và quá tự tin như
vậy.
Quả nhiên, Thẩm Chính Hạo y như lời cô nói, nhảy dựng lên, ánh mắt u ám lộ vẻ mong đợi.
“Tốt lắm, quả không hổ là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thiên, phòng làm việc quả là rất đẹp.”
Lạc Tử Thuần hoàn toàn không quan tâm đến lòng dạ như lửa đốt của
Thẩm Chính Hạo, xem phòng làm việc của người khác giống như là hoa viên
nhà mình vậy, tao nhã đi qua đi lại tham quan, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
Nếu là cô gái bình thường khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của hắn soi
mói mà vẫn giữ vững bình tĩnh ưu nhã, hắn nhất định sẽ tán thưởng, chỉ
là đối với đại tiểu thư Lạc Tử Thuần đứng thứ mười ở trên thế giới là
của bệnh viện tư nhân mà nói, Thẩm Chính Hạo rất xem thường.
“Lạc đại tiểu thư, chẳng lẽ đặc biệt chỉ tới để thăm phòng làm việc
của tôi thôi sao?” Không còn kiên nhẫn để tiêu hao khi cứ mò mẫm tâm tư
của cô, lạnh lùng mở miệng.
Liếc hắn một cái, Lạc Tử Thuần nói chuyện chào hỏi người đối diện,
biểu lộ vô cùng thú vị, xoay người ngồi vào chỗ của mình ở trên ghế
sofa, biết rõ hắn rất vội, nhưng cô vẫng cứ chầm chậm nhấp miệng tách cà phê đắng.
“Tôi đây là,” nhíu mày một cái, thật là khổ a, không nghĩ sao hắn cứ
phải giữ mùi vị chung tình khổ sở đó. “Tôi cố ý tới mời tổng giám đốc
Thẩm.”
Ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, Lạc Tử Thuần thu
hồi lại nụ cười giễu cợt, nhiều phần khẩn cầu, từ trong túi rút ra tờ
thiệp mời tinh xảo giao cho hắn.
“Ông Lạc muốn tuyên bố người thừa kế?” Liếc nhìn nội dung thiệp mời, Thẩm Chính Hạo không hiểu nhìn về phía Lạc Tử Thuần.
Ba của cô, ông cụ Lạc gần đây rất ít xuất hiện, làm sao lại đột nhiên cao hứng cử hành cuộc họp tuyên bố người thừa kế như vậy?
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi đã chán phải nhận cái cục diện rối rắm
này rồi!” Công ty của gia tộc, cô sợ còn tránh không kịp, nghĩ tới em
trai sắp trở về, trên mặt Lạc Tử Thuần khó ức chế nên lộ ra nụ cười mỉm.
Mặt Thẩm Chính Hạo tối đen, Lạc đại tiểu thư chỉ sợ hãi cái danh của
công ty gia tộc bị hỗn loạn với giá trị nghìn tỷ kia, đáng tiếc bây giờ
anh căn bản không có tâm tình để đi tham gia.
“Đừng cự tuyệt, tôi bảo đảm khi anh đến tham dự, nhất định sẽ không hối hận.”
Hắn chưa nói lời cự tuyệt ra khỏi miệng liền bị sự nhanh trí của Lạc
Tử Thuần cắt ngang, cố làm ra vẻ thần bí nhìn hắn mở to hai mắt nhìn, bộ dạng bí ẩn đủ làm cho Thẩm Chính Hạo vô cùng hứng thú, không khỏi mông
đợi cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Màn đêm bắt đầu, tại khu biệt thự sang trọng của nhà họ Lạc ở
ngoại ô thành phố lại lóe sáng ánh đèn, các tân khách lui tới không
ngừng, cực kỳ náo nhiệt.
“Két”, một tiếng dừng lại, chiếc xe màu bạc Mercedes dừng ở ngay
trước cửa, từ trên xe bước xuống ba vị anh tuấn cùng người đẹp, hấp dẫn
tất cả ánh mắt của mọi người, không hổ là Nhân Trung Long Phượng. (rồng
phượng trong cõi người, ý nói là nam nữ đều đẹp bất phàm)
Cung Mạt Lỵ mặc bộ lễ phục màu đỏ như lửa, trước ngực lộ ra tảng lớn
cảnh xuân, kiêu ngạo nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cánh tay
trắng như bạch ngọc theo thói quen cứ quấn lên bộ lễ phục tây trang màu
xám tro được thiết kế cho Hạ Vũ Hi.
“Chó khôn không cản đường, tránh ra.”
Cung Mạt Lỵ đang đứng che chắn trước mặt liền bị đẩy ra, bộ váy màu
trắng thổi nhẹ, Hạ Vũ Nhược trợn trắng mắt thẳng thừng đi ngang qua giữa hai người.
Nhiều thế hệ nay nhà họ Lạc với nhà họ Hạ đều có giao hảo tốt, khiến
cho cô không thể không về nước tham gia, kể từ khi biết tin Tống Khuynh
Vân mất tích, Hạ Vũ Nhược liền tức giận đi ra nước ngoài, nhắm mắt làm
ngơ.
“Vũ Nhược, nói gì thế!” Mặt Hạ Vũ Hi lộ vẻ nghiêm nghị, hắn không hề trách mắng với cô em gái bảo bối.
Ra vẻ cười thoải mái, Cung Mạt Lỵ cắn răng chịu đựng tất cả tức giận, cô cố giả làm bộ dáng ưu nhã rộng lương.
Ngược lại, tính tình kì quái nghịch ngợm của Hạ Vũ Nhược cứ làm mặt
quỷ với Cung Mạt Lỵ, vui vẻ nhìn cô tức giận đến xanh cả mặt.
“Ôi chao…”
Đột nhiên Hạ Vũ Nhược đụng vào thứ gì đó liền bị ngã, ba tấc giày cao gót liền mất thăng bằng, thân thể lắc lư như sắp ngã xuống.
“Nha đầu, còn điên điên khùng khùng như vậy nữa, coi chừng không ai thèm lấy đó.”
Mặt đỏ bừng lên, Hạ Vũ Nhược bất mãn trừng mắt nhìn nụ cười xấu xa của người đàn ông.
Người đàn ông hất mái tóc chỉnh tề sáng bóng thật nhẹ nhàng, chiếc áo da không thể giấu được dáng người to lớn anh tuấn của anh, từ góc cạnh
có thể nhìn thấy đôi mắt mị hoặc đào hoa trên khuôn mặt, còn có bờ môi
tươi cười gợi cảm hấp dẫn, không lộ ra chút ý cười trêu đùa.
“Hừ, ai cần anh lo.”
Vừa nghiêng đầu tức giận, bề ngoài xuất sắc của người đàn ông trước
mắt không hề thua kém với anh trai, trong lòng Hạ Vũ Nhược l