
uộc cứ xông vào miệng của cô,
Tống Khuynh Vân xiết chặt chân mày, muốn kháng cự, rồi lại có cảm giác
không bỏ được làm lòng quặng đau, cho đến khi hắn hôn đến không thở
được, hô hấp trở nên khó khăn.
Lưu luyến rời khỏi bờ môi của cô, nhìn cô thở dồn dập, cả người Hạ Vũ Hi nóng bừng, dục vọng kéo tới vừa nhanh vừa vội. Cau mày, hắn luôn
luôn kiêu ngạo rằng mình có thể tự chủ đối với cô, nhưng mà một chút sức chống cự cũng không có, giống như lần đầu tiên hắn làm vậy đối với Tống Khuynh Vân vậy.
“Tổng giám đốc Hạ, anh quá nóng lòng rồi.”
Bắt gặp hắn muốn dò bàn tay vào bên trong áo cô, Tống Khuynh Vân đột nhiên né tránh, như một con cá bơi đi ra ngoài.
Khi phục hồi lại tinh thần thì Tống Khuynh Vân đã sớm bò lên bên cạnh bờ hồ, tóc dài thấm ướt dính trên ngực đang thở phập phồng, nhìn xem Hạ Vũ Hi cảm nhận miệng đắng lưỡi khô một lúc.
“Tiểu Mạn, thì ra em ở nơi này! Sao toàn thân ướt sũng thế, coi chừng bị cảm lạnh đó.”
Đúng lúc giọng nói Lạc Tử Quân liền chen vào, anh cũng không kinh
ngạc trước việc Hạ Vũ Hi cũng ở trong nước, cứ tự nhiên cởi áo khoác tây trang xuống, choàng lấy Tống Khuynh Vân, để tránh cho cô bị lạnh.
Cánh tay tự nhiên rất thân mật cứ khóa chặt ở vòng eo nhỏ nhắn Tống
Khuynh Vân, lúc này Lạc Tử Quân mới giả vờ bộ dạng kinh ngạc nhìn Hạ Vũ
Hi.
“Tổng giám đốc Hạ, ra ngài cũng ở chỗ này sao, không phải là Tiểu Mạn lại làm gì phiền toái đến ngài chứ?”. Ở bên hồ bơi, Lạc Tử Quân sử dụng sở trường hết sức thân mật, nhìn Tống Khuynh Vân với ánh mắt tràn đầy
tình yêu say đắm.
“Nói cái gì vậy, em nghĩ, có lẽ tổng giám đốc Hạ cảm thấy khí trời
tương đối nóng, mới muốn ngâm vào trong nước một lúc đó, có phải không?
Tổng giám đốc Hạ?”
Vùi vào trong ngực Lạc Tử Quân mỉm cười, ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Vũ Hi đang sắp phóng hỏa.
Bàn tay trong nước nắm chặt lại thành quyền, Hạ Vũ Hi nhìn chằm chằm
vào bàn tay đặt trên bả vai cô, hận không thể xông lên bẻ gãy bàn tay
chướng mắt kia. Hắn không nói lời nào, ánh mắt tĩnh lặng nhìn chăm chú
vào bóng dáng của cô, cho đến khi Lạc Tử Quân kéo cô đi biến mắt khỏi
tầm mắt của anh, Hạ Vũ Hi vẫn còn đắm chìm trong cảm giác ghen tỵ tức
giận, chỉ là, chính anh không có phát hiện thôi.
“Tạm biệt ba, Mẫn Nhi sẽ ngoan ngoãn.”
Tống Mẫn Nhi đứng ở trong sân, lanh trí vung cánh tay nhỏ lên chào tạm biệt Hạ Vũ Hi đang đi công tác.
Ai ngờ, Hạ Vũ Hi vừa mới rời đi, Tống Mẫn Nhi liền nhanh đổi y phục,
trên lưng mang một cái túi nhỏ, năn nỉ má Trương mang cô đi chơi, không
cưỡng lại được, má Trương không thể làm gì khác hơn đành phải lái xe
mang cô đi chơi.
Tuy rằng được giao phó ngàn vạn công việc, vẫn cứ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tống Mẫn Nhi, nhưng vừa vào cửa chính của cửa hàng, Tống Mẫn
Nhi liền như con ngựa hoang thoát khỏi tay của má Trương, thân thể nhỏ
cứ chui tới chui lui, chỉ trong chớp mắt không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Tống Mẫn Nhi núp ở trong góc len lén liếc nhìn má Trương vội đi tìm
cô khắp nơi, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi!”. Liền không quay đầu lại,
như một người khác nhanh mở cửa liền bỏ trốn mất dạng.
Ra khỏi cửa, Tống Mẫn Nhi lấy điện thoại di động ra, thuần thục nhấn dãy số xa lạ, một đôi mắt mở to cảnh giác nhìn chung quanh.
“A, mẹ, con là Mẫn Nhi, con hiện đứng một mình ở ven đường.”
Cúp điện thoại, một chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng tiếp cận cô.
Dừng ngay trước mặt cô, một cái chớp mắt, Tống Mẫn Nhi liền biến mất ở
bên lề đường.
“Mẹ, Mẫn Nhi rất yêu mẹ.” Nhào vào trong ngực Tống Khuynh Vân, Tống Mẫn Nhi tha hồ ăn vạ mà làm nũng.
“Bảo bối ngoan của mẹ, mẹ cũng rất muốn hôn Mẫn Nhi đó.”
Hôn vào gò má của Mẫn Nhi một cái đầy tình thương yêu, Tống Khuynh
Vân ôm chặt lấy con, vuốt ve đôi má phấn của nó, mấy ngày không gặp,
Tống Khuynh Vân cảm thấy nó đã gầy đi, trong lòng càng thêm đau đớn
không ngừng.
“Mẫn Nhi, thật sự xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi con.”
Ôm cô con gái, khóe mắt Tống Khuynh Vân chảy xuống giọt nước mắt, cô
rất hối hận, cô không nên giao cô con gái của mình đến bên cạnh hắn.
“Mẫn Nhi, cùng mẹ trở về nhà cô Lạc, chúng ta sẽ không quay trở về nữa.”
Chủ ý đã quyết định, bất kể thế nào, cô quyết không để cho cô con gái rời khỏi cô, ấn cái nút ở sau ghế ngồi xuống, Tống Khuynh Vân lạnh lùng phân phó: “Về nhà.”
Tài xế thắng gấp, quay đầu xe trở về phương hướng khác.
“Mẹ đừng khóc, Mẫn Nhi không thể cùng mẹ trở về.”
Tống Khuynh Vân liền hiểu rõ mọi chuyện, lau đi nước mắt, Tống Mẫn
Nhi hôn vào má của cô thật ngọt ngào, chu cái miệng nhỏ khiến cho Tống
Khuynh Vân kinh ngạc không thôi.
“Ba nợ mẹ trước, Mẫn Nhi muốn lấy toàn bộ hết về!”
Phúc hắc nâng cánh môi lên, Tống Mẫn Nhi lộ ra nụ cười nham hiểm, hoàn toàn không giống như đứa bé chỉ mới năm tuổi.
Từ trong lòng ngực móc ra một xấp giấy, trên giấy viết những chữ cong vẹo dầy đặc như nòng nọc nhỏ, nhìn qua có thể thấy Mẫn Nhi ghi chép rất nghiêm túc.
Làm Tống Khuynh Vân cứ nháy nháy mắt, Tống Mẫn Nhi lại nắm chặt mẹ ở
trong lồng ngực lần nữa, thật thích khi ngửi thấy mùi thơm dịu dàng trên người mẹ.
“Đây là…”
Càng xem càng thấy k