watch sexy videos at nza-vids!
Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Xa Mẹ Một Chút!

Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Xa Mẹ Một Chút!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323300

Bình chọn: 9.00/10/330 lượt.

thể quên được, nên nhớ rất rõ diện mạo của Thần Mộc Dã.

Thần Mộc Dã lễ phép hướng nhìn cô đứng ở trước cửa liền gật đầu một cái, nhanh chóng nói rõ chuyện xảy ra vừa qua.

“Tôi hiểu rồi, các người ở lại chỗ này, tôi đi vào xem một chút.”

Nhận lấy đồng phục giải phẫu màu trắng trong tay của Lão Viện Trưởng

đưa đến, Lạc Tử Thuần hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng bệnh VIP ra.

Mới gặp đã thấy sắc mặt cô tái nhợt, Hạ Vũ Nhược nằm ở đó không hề

nhúc nhích, Lạc Tử Thuần nhìn thấy cũng sợ hết hồn, Lão Viện Trưởng báo

tin cho cô là nhà họ Hạ Nhị Tiểu Thư đã bị thương, dù là một khắc cô

cũng không từ bỏ liền ngồi phi cơ chạy nhanh tới Hokkaido, bây giờ nhìn

thấy cô bị thương thành như vậy, ở trong lòng của Lạc Tử Thuần cũng cảm

thấy tự trách một lúc, nếu không phải cô cổ động cô ấy tới Hokkaido, cô

ta cũng sẽ không bị thương như vậy.

“Tử Quân, đi ra ngoài đi, cứ giao Vũ Nhược lại cho chị…”

Cô vỗ vỗ bả vai Lạc Tử Quân, lời còn chưa nói hết, liền bị vẻ mặt lạnh của Lạc Tử Quân giơ cổ áo cao lên bức đến góc tường.

“Lạc Tử Thuần, chị nghe kỹ cho tôi, chị nhất định phải cứu sống cô ấy, nếu không, tôi…”

Giọng nói như bị nghẹn lại, Lạc Tử Quân nhất thời nói không được nữa.

“Nếu không?! Nếu không mày làm sao hả? Giết chết chị mày sao?”

Tức giận đẩy bàn tay thằng em trai ra, không thoải mái liền sửa sang y phục lại, trừng mắt liếc nhìn anh một cái, thật là làm phản rồi, cả chị ruột cũng dám uy hiếp. Nhưng trong ánh mắt của anh đầy nổi đau làm cho

lòng Lạc Tử Thuần mềm nhũn, nói ra những lời khuyên bảo tốt nhất.

“Đi ra ngoài đi, chị sẽ trả lại cho em một Vũ Nhược vui vẻ!”

Đẩy anh ra khỏi bên ngoài cửa phòng giải phẫu, Lạc Tử Thuần hướng ra

phía ngoài vẫy vẫy tay gọi các bác sĩ y tá đang đứng chờ, mau khẩn

trương tiến hành giải phẫu.

************

Ba tháng sau, bệnh viện nhà họ Lạc ở Hokkaido.

Sắc mặt lúng túng, Thần Mộc Dã bồi hồi đứng ở trước cửa bệnh viện,

trong tay nắm một bó Daisy màu trắng, cau mày đi tới trước cửa phòng,

nghĩ lại liền xoay người đi trở về, lại không cẩn thận đâm đầu đụng ngay mặt của người đi tới.

“Thật xin lỗi!”

Giọng cô gái hạ xuống rất thấp, vừa nói lời xin lỗi.

“Là anh à?! Thần Mộc tiên sinh?”

Sơn Khẩu Hương Chức mặc bộ ki-mô-nô màu trắng, trong tay cầm một bó

hoa cúc màu trắng Ba Tư, lại thấy trong ngực anh đang cầm một bó hoa,

hướng nhìn Thần Mộc Dã cười lạnh nhạt một cái.

“Thần Mộc tiên sinh cũng đến thăm Hạ tiểu thư sao?!”

“Nói nhảm, tôi không phải đến gặp cô ta, tôi vì cái gì phải tới thăm cô ấy, quả là chuyện cười!”

Bị cô đoán trúng tâm sự, trên gương mặt dịu dàng của Thần Mộc Dã liền thoáng qua vẻ lúng túng, loay hoay đem bó hoa Daisy cầm trong tay, tiện tay ném vào trong thùng rác, đeo lên cặp mắt kính xoay người rời đi.

“Thần mộc tiên sinh, có thể cùng ngài nói chút chuyện không?”

Sơn Khẩu Hương Chức chạy chậm cố đuổi theo bước chân của anh, liền sợ hãi mở miệng nói.

Trong vườn hoa bệnh viện, Sơn Khẩu Hương Chức thản nhiên nở nụ cười ngồi cùng trên ghế với Thần Mộc Dã.

“Thần Mộc tiên sinh, tháng trước cha tôi đã qua đời.”

Từ tử mở miệng nói, trong giọng nói xen lẫn một tia đau đớn. Thật ra

thì, khi Sơn Khẩu Hùng biết tin con trai yêu Sơn Khẩu Tuấn Sinh chết đi

liền lập tức ngất đi, vốn thân thể không tốt, nên càng làm cho bệnh của

thời kỳ chót của ông càng nặng hơn, hoảng hốt chống giữ hai tháng, cuối

cùng không cam lòng trút đi hơi thở cuối cùng.

“Ừ.”

Thần Mộc Dã sẽ không an ủi người khác, chỉ đành thuận miệng đáp lại một tiếng.

“Cô không phải hận tôi sao? Là tôi giết chết anh trai cô đó!”

“Hận?!” Sơn khẩu Hương Chức bất đắc dĩ cười yếu ớt, “Tôi có tư cách

hận sao? Là anh trai tôi lừa gạt anh, lại phản bội anh, còn đối với Hạ

tiểu thư…”

“Thật ra thì tôi vẫn luôn chán ghét cuộc sống cứ đấu đá giết chóc,

hiện tại, tôi chỉ muốn mỗi ngày đi lễ Phật cầu nguyện, hi vọng anh trai

cùng với cha tôi có thể an nghỉ.”

Sơn Khẩu Hương Chức nhìn về phía nơi xa, giống như thấy lúc còn nhỏ,

được cha yêu thương cùng anh trai cưng chiều, nhưng kể từ khi cha thừa

kế Sơn Khẩu Tổ, cô không còn nhìn thấy qua nụ cười của cha nữa, cô nỗ

lực học tập giết người, cũng chỉ là hy vọng có thể nhìn thấy cha cười

với cô một cái.

Xin lỗi liền lau đi khóe mắt ươn ướt một chút, Sơn Khẩu Hương Chức đứng lên.

“Thần Mộc tiên sinh cùng đi với tôi gặp Hạ tiểu thư một chút nha.”

“Được…”

Thần Mộc Dã cũng đi theo, liền hắng giọng, không được tự nhiên lắm

liền đáp lấy một tiếng, hai người một trước một sau cứ từ từ đi, bóng

dáng phản chiếu vào trên đất, hợp thành nhất thể, Thần Mộc Dã không tự

chủ nâng lên nụ cười lạnh như băng trên bờ môi, uốn thành độ cong đẹp

mắt.

“Nhược Nhi, ăn một miếng nữa có được hay không? Van cầu em, liền ăn một miếng có được hay không?”

Trong phòng bệnh, truyền ra giọng nói đáng thương của Lạc Tử Quân, còn có giọng nói giận dỗi của Hạ Vũ Nhược.

“Không cần không muốn không cần, anh không để cho em đi ra ngoài phơi nắng mặt trời, em liền không ăn.”

“Nhược Nhi ngoan, Nhược Nhi ngoan, em vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đâu mà, bên ngoài gió lớn!