watch sexy videos at nza-vids!
Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321824

Bình chọn: 7.5.00/10/182 lượt.

n chuẩn bị gọi điện

thoại về nhà cầu cứu, dù sao, một mình cô cái gì cũng làm không được.

Nghĩ tới đây, lỗ mũi vừa đau , nước mắt lại rơi xuống.

“A, em gái, làm sao em lại khóc nửa rồi?” Phương Nhĩ Kiệt bị hù, lời nói vừa rồi của hắn đả thương người sao?

Uông Ngữ Mạt cắn môi nghẹn ngào hít lỗ mũi.

“A a, đừng khóc a!” Làm sao nước mắt lại rơi càng nhiều?”Bằng không

nhà cô bé ở đâu,anh sẽ đưa em về.” Được rồi, hắn hảo tâm một chút, như

vậy được chưa?

Ai biết người ta không chấp nhận, tiếp tục rơi nước mắt.

“Ai. . . . . .” Bây giờ là như thế nào?”Em gái. . . . . .”

“Đúng, thật xin lỗi,tôi không sao.” Uông Ngữ Mạt nhỏ giọng mở miệng, dáng vẻ nghẹn ngào rất là đáng thương.”Cám ơn anh.” Cô lễ phép khom

lưng cúi chào đối với hắn, sau đó xoay người đi về phía điện thoại công

cộng.

Nàng nhét tiền xu, đang muốn quay số điện thoại ,lại có bàn tay to ôn hòa hiền hậu cầm lấy điện thoại, sau đó đem nó bỏ lên trên.

Uông Ngữ Mạt ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn lên.”Anh . . . . .”

Phương Nhĩ Kiệt sờ lỗ mũi, biết mình nhất định sẽ hối hận, nhưng hắn vẫn mở miệng.”Em gái, em có muốn làm việc không?”

“Gì cơ?” Uông Ngữ Mạt kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt chưa khô khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng, hé mở cái miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn. . . . . . Rất

ngon miệng.

Ai! Phương Nhĩ Kiệt lần nữa ở trong lòng than thở, hắn cái gì cũng

tốt, khuyết điểm chính là kháng cự không được sắc đẹp và nước mắt.

Mới vừa nhìn thấy cô xoay người chuẩn bị gọi điện thoại, tinh thần sa sút bóng lưng khom lại, mỗi bước ra một bước cũng làm cho vai của cô

thấp xuống, thoạt nhìn rất đáng thương, hắn liền không nhịn được đồng

tình, Ai ya! Hắn chính là quá thiện lương.

“Công tác của anh vừa lúc thiếu một người làm lặt vặt, không biết em

có muốn tới làm hay không? Tiền lương không cao lắm, bất quá bao ăn bao

ở.” Thịt trấn vừa lúc đến mùa hoa đào, lúc này du khách đang đông,cũng

là khoảng thời gian bận rộn nhất,bất quá dù bận rộn đến đâu hắn còn ứng

phó qua được .

Người làm chuyện lặt vặt đương nhiên là không cần thiết .

Nhưng hắn chính là người quá thiện lương, quá mềm lòng, rất có tinh

thần trọng nghĩa, mới có thể không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương

của em gái này nha!

“Như thế nào? Có muốn không?”

Uông Ngữ Mạt trừng mắt nhìn, chưa nghe rõ ý của hắn, kinh ngạc mở to mắt, không chút nghĩ ngợi địa lập tức gật đầu.”Được.”

Nhanh như vậy, ngay cả suy nghĩ cũng không có? Phương Nhĩ Kiệt không

nhịn được lắc đầu.”Em gái,em không sợ anh là người xấu, bị anh lừa gạt

sao?”

“A?” Uông Ngữ Mạt sửng sốt, ánh mắt mở thật to , dáng vẻ này giống

như thật không có nghĩ tới, vẻ mặt không có hoài nghi trôi qua.

Trời ơi! Như vậy còn dám rời nhà trốn đi, người nhà cô bé là làm sao dạy cô bé nha? Một chút hoài nghi cũng không có.

“Nhưng, nhưng mà anh không giống người xấu nha!” Uông Ngữ Mạt nhỏ

giọng mở miệng, đối với hắn lộ ra vẻ cười, “Em cảm thấy anh là người

tốt.” Nói xong còn dùng lực gật đầu, giống như là vô cùng đồng ý lời của mình.

Trời ơi! Phương Nhĩ Kiệt không khỏi bật cười, nha đầu này thật đúng

là khả ái, hắn không nhịn được đưa tay xoa đỉnh đầu củacô.”Em gái,em tên là gì?”

“Em không phải là em gái.” Uông Ngữ Mạt cong lên cái miệng nhỏ nhắn,

bất mãn mở miệng.”Em tên là Uông Ngữ Mạt, chú, còn chú thì sao?Chú tên

là gì?” Hắn gọi cô là em gái,cô kia không thể làm gì khác phải sửa cách

xưng hô gọi hắn là chú.

“Chú?” Phương Nhĩ Kiệt buồn cười nhướng mày, thấy cô nhìn hắn nhăn

mặt mũi, khả ái đến làm cho người muốn dùng lực véo lấy cô, cho nên hắn

đã hành động.

“A!” Uông Ngữ Mạt che lỗ mũi, ánh mắt thật to nhìn chằm chằm hắn, thoạt nhìn giống như con mèo nhỏ bị đùa mà tức giận.

“Phương Nhĩ Kiệt —— Anh không ngại em cứ gọi anh Phương.” Hắn tự tay

vỗ nhẹ phấn trán tuyết trắng, trong đầu nhưng nghĩ tới: kỳ quái, hắn làm sao cảm thấy”Uông Ngữ Mạt” ba chữ kia có chút quen tai?

Hắn thật giống như ở nơi đâu nghe qua cái tên này. . . . . .

Uông Ngữ Mạt cảm giác mình đến một nơi kỳ quái, cô và Phương Nhĩ Kiệt ngồi lên xe, sau đó trở về một nơi tên là” Trấn nhỏ Hoa đào “.

Lúc xuống xe,cô biết điều một chút đi theo bên cạnh Phương Nhĩ Kiệt,

lại phát hiện mọi người trong trấn đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cô, cái

loại đánh giá này quá rõ ràng, cô không nhịn được dựa vào Phương Nhĩ

Kiệt, bàn tay nhỏ bé khẩn trương kéo áo của hắn.

Phương Nhĩ Kiệt thấy thân thể cô dán sát mình, còn có ống tay áo bị

cầm chặt lấy, nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn đang khẩn trương, bối rối bất

an dò xét bốn phía, giống như là con mèo nhỏ sợ người lạ.

Còn biết sợ sao? Hắn còn tưởng rằng cô ngây thơ đến không hiểu được

sợ, bất quá nhìn thấy quần áo bị níu thật chặt, hắn không khỏi cảm thấy

buồn cười.

Hắn đối với cô coi như là người xa lạ, làm sao cô không sợ hắn? Sách, vóc người đẹp trai chính là như vậy, trời sanh làm cho người tin cho

dù………..!

“AJay, này em đi đâu lại lạc tới đây nha?” Một gã Abbo thấy hắn, cũng thấy Uông Ngữ Mạt theo sát bên cạnh hắn,mở miệng lớn giọng hỏi.

Chết yểu nha, nhìn em gái này chắc rất tuổi còn nhỏ , tiểu tử này không phải lừa