
ắn định thu bài tập của một học sinh rất
quậy cùng lớp dẫn tới cãi nhau, gã học sinh hư hỏng đó lại lôi kéo thêm
người ở cửa trường chờ, chỉ vào mũi hắn mà mắng hắn là đồ nghiệt chủng
không có cha.
Đó cũng là lần duy nhất Lăng Siêu đánh nhau với người khác, nếu không phải Tiêu Thỏ chạy đi gọi bác bảo vệ tới, trên trán Lăng Siêu hẳn không chỉ có một vết sẹo be bé kia thôi.
Việc này cũng khiến Lăng Siêu bị mẹ giận dữ đánh cho một cái. Nhưng
từ đó về sau, cả trường học không ai còn dám nhắc đến ba trước mặt Lăng
Siêu, cũng không còn giáo viên nào còn nói hắn hiền, có khí chất văn nhã nữa, bởi mọi người đã phát hiện, con mèo nhỏ này khi đã phát oai, quả
thật so còn khiếp hơn lão hổ nhiều.
Lăng tiên sinh đã trở về, khiến cho cả khu nhà vốn bình tĩnh giờ bỗng trở nên nhộn nhịp khẩn trương hơn.
Tối hôm đó, ba mẹ Tiêu Thỏ sang nhà Lăng Siêu ngồi tới khuya, Tiêu
Thỏ bị ra lệnh phải ở nhà không được ra khỏi cửa, nàng chỉ có thể buồn
bã dán lỗ tai vào vách tường lắng nghe động tĩnh nhà bên cạnh.
Không có tiếng khóc nháo, không có tiếng cãi nhau, chỉ có tiếng nói
chuyện khi đứt khi liền, cách một bức tường nàng không nghe rõ lắm.
Sau đó, ba mẹ nàng về nhà, vẻ mặt không có vẻ nặng nề như lúc sang đó.
Lại sau đó, Lăng tiên sinh liền về nhà sống, chiếc xe ô tô xa hoa kia không đi cùng ông ta về nhà, nghe đâu ông ta đã để lại ở một bãi đỗ xe
cao cấp mới xây trên trấn, tiền trông xe cao tới dọa người.
Rất nhiều năm sau đó, Tiêu Thỏ một hôm nhớ tới việc này, có hỏi mẹ nàng đêm đó rốt cuộc đã xảy ra việc gì.
Mẹ nàng không kể gì hết, chỉ thản nhiên nói. « Kỳ thật, mẹ nuôi con chính là người phụ nữ thông minh nhất mẹ từng gặp. »
Đúng vậy, một người phụ nữ thông minh luôn hiểu được nên dùng một tấm lòng khoan dung để phủ lên toàn bộ tình yêu của một người đàn ông. (Yêu và phục mẹ Lăng Siêu quá đi!)
Lăng tiên sinh đã trở lại, nhà Lăng Siêu lập tức náo nhiệt hơn rất
nhiều, thậm chí những kẻ thân thích vốn chưa bao giờ gặp qua cũng đều
đến chơi. Mỗi ngày bọn họ phải tiếp đãi khách khứa nhiều tới mức hai
cánh cổng lớn cũng sắp bị phá tung rồi.
Tiêu Thỏ không thích những người đó, đặc biệt là ánh mắt bọn họ nhìn Lăng Siêu, trông như chuẩn bị ăn thịt hắn tới nơi vậy.
Đương nhiên Lăng Siêu cũng không thích, cho nên mỗi lần về tới nhà
nhìn thấy đám trẻ con lạ hoắc chơi trước sân, Lăng Siêu liền vác cặp đi
thẳng tới nhà Tiêu Thỏ làm bài tập.
Làm xong bài, mẹ Tiêu Thỏ lại tiếp tục giữ hắn lại ăn cơm, mãi tới khi khách khứa về hết, Lăng Siêu mới thu dọn sách vở về nhà.
Sau đó, Lăng tiên sinh nhận ra sự thay đổi của con mình, cảm thấy cứ
như vậy tiếp tục sẽ không tốt cho con mình. Ông ta liền bàn với vợ vào
trong trung tâm thị trấn ở, nơi đó phòng ốc lớn, điều kiện học tập cũng
tốt, sẽ có ích cho tương lai của Lăng Siêu.
Nhưng Lăng nương nhất quyết không chịu. « Nếu chuyển đi như thế, biết tìm đâu cô con dâu nghe lời như Tiêu Thỏ. » (Oài, yêu mẹ Lăng Siêu nhất !)
Lăng tiên sinh nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, vì thế không tiếp tục có ý
muốn chuyển nhà nữa. Thật ra, vài năm nay ông ta ở bên ngoài làm ăn này
nọ, lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với vợ con ở nhà, cho nên từ khi được
lão bà tha thứ, ông ta vẫn tuân thủ câu 'nhất vợ nhì trời', vợ nói gì
ông ta không dám không nghe theo, thành một ông chồng đủ tiêu chuẩn Nhị
Thập Tứ Hiếu. (1)
Lăng Siêu tuy không phải chuyển nhà, nhưng mấy tháng sau, đồ án quy
hoạch của chính phủ lại được chuyển xuống, căn phố lâu đời nhà Tiêu Thỏ
và Lăng Siêu được quy hoạch thành một khu công viên dạo chơi, năm sau sẽ động thổ thi công.
Tất nhiên, để giải tỏa mặt bằng và làm yên lòng cư dân trên phố, chủ
tịch thị trấn đã sớm thay mặt bọn họ chuẩn bị tốt nhà cửa phòng ốc, là
khu chung cư ở vùng mới phát triển. Tuy có hơi xa, nhưng so với nhà cũ
thật sự lớn hơn nhiều. Đó là một khu kiến trúc khép kín, nhà cao tầng
đều có thang máy lên xuống, tới hôm chuyển nhà cũng là do chính phủ phái một đoàn xe tải đi giúp đỡ.
Mẹ Tiêu Thỏ ban đầu không chịu chuyển, sau đó Tiêu Thỏ vừa nghe nói
có thang máy, liền chỉ sợ không kịp chuyển, luôn miệng thúc giục mẹ mình đồng ý. Mẹ nàng suy đi tính lại, ngẫm ra một mình chống đối cũng chả có thanh danh gì hay ho, vì thế liền đáp ứng chuyển nhà.
Nhà Tiêu Thỏ đã đồng ý chuyển, nhà Lăng Siêu tất nhiên cũng đi theo,
mà cũng không biết là có định trước hay do duyên phận, hai nhà bọn họ
lại ở chung tòa nhà. Hơn nữa lại càng gần hơn trước, thang dừng chung
một tầng, nhà Tiêu Thỏ rẽ sang trái, nhà Lăng Siêu rẽ sang bên phải, hai cánh cổng lần này chỉ cách nhau không đến ba bốn thước.
Tới khi chuyển nhà xong xuôi, nhìn lịch đã là tháng tám, Tiêu Thỏ rốt cục cũng ngơ ngơ ngáo ngáo học xong tiểu học, chính thức sắp trở thành
một nữ sinh sơ trung.
Nói là lên sơ trung, thật ra trường của Tiêu Thỏ tiểu học và sơ trung vốn vẫn dùng chung một khu nhà, bọn học sinh như Tiêu Thỏ chỉ việc từ
tòa nhà này chuyển sang tòa nhà khác, đường đi học không có gì thay đổi.
Chỉ có điều, khi đó hiệu trưởng trường sơ trung lại vẫn là ông già
thích làm kiểm tra nă