
ữa, bỗng vành tai có cái gì đó cọ rồn rột một cái tê dại cả người.
Hắn-vừa-mới-liếm-nàng!
Đám gai lưỡi ram ráp ẩm ướt cọ lên làn da non mịn nhạy cảm ở tai, ban đầu còn nhè nhẹ đùa bỡn, rồi thì ngậm hẳn vào miệng. Ây da, cả người
nàng như bị điện giật, tâm hồn lại lẩn đi đâu mất, trong đầu không ngừng tua lại tình cảnh tối hôm qua trong ô tô trên đường, nhớ tới hắn dùng
đôi môi bày tỏ sự trân trọng tôn thờ cơ thể nàng, nhớ tới bàn tay hắn
chu du kích thích khắp da thịt, nhớ tới vòng tay vững chãi hắn ôm mình
lên nhà, nhớ tới đêm qua hắn hết lần này tới lần khác khao khát, đam mê
không dứt...
Và rồi Thỏ Thỏ nghiến răng nghiến lợi, ừ thì lại tùy ý hắn một lần.
Thật ra nàng cũng không có chút hối hận nào về việc tối qua cả. Lăng
Siêu đã tốt nghiệp, mà nàng cũng chỉ còn một năm thực tập là xong. Thế
nên dịp đã đến, dù là về tâm lý hay sinh lý đi nữa hai người đều đã có
sự chuẩn bị từ trước, và cũng nguyện ý đón nhận. Có điều vấn đề chính
nằm ở chỗ sao nàng lại chọn dịp vừa kết thúc kỳ kiến tập? Là vì cả sáu
tuần kiến tập đã bận tối mắt, không dễ dàng gì mới có một tháng nghỉ
ngơi để hưởng thụ sự rảnh rỗi tự do. Ấy thế mà...
"Bà xã ơi, nói thế cũng chỉ có một tháng nghỉ ngơi, em đừng về nhà nghen!"
"Bà xã ơi, áo anh bẩn rồi này."
"Bà xã ơi, bát đĩa chưa rửa kìa."
"Bà xã ơi, em có muốn đi tắm không?"
"Bà xã ơi, chúng mình tắm chung đi nha."
"Bà xã ơi..."
Tiêu Thỏ bi thảm phát hiện ra, kế hoạch hưởng thụ một tháng nghỉ ngơi tự do rảnh rỗi của nàng, chả hiểu tự lúc nào đã biến thành kỳ thực tập
làm bà nội trợ gương mẫu đảm đang mất rồi. Nào là nấu cơm quét nhà, nào
rửa bát giặt giũ, nào dọn phòng lau bếp... Việc gì cũng tới tay nàng hết cả! Đã hi sinh sức lao động là thế, chỉ chờ Quan Tựu chuyển đi, Lăng
đại công tử bắt đầu biến thân thành sói, không coi ai ra gì mà dùng hết
mánh này lới khác để lừa con thỏ trắng nhỏ bé nõn nà bán đứng sắc đẹp
của mình đầy tự nguyện: nào ăn chung bát ư, nào uống chung cốc ư, rồi
thì ngủ chung giường (dĩ nhiên)... Và dĩ nhiên tắm cũng phải chung bồn
nữa!
Hầy dà, một tháng này trôi qua một cách thật sự rất đỗi 'phong phú'...
Tháng bảy 'phong phú' trôi qua, Tiêu Thỏ cuối cùng cũng bắt đầu thực
tập chính thức, mà Lăng Siêu cũng chính thức thành nhân viên của Tuấn Vũ rồi. Hai người lập tức bận rộn liên miên.
Đối với Tiêu Thỏ mà nói, thực tập so với kiến tập trước hết là dài
hơi hơn, lượng công việc lớn hơn, bệnh viện cũng yêu cầu cao hơn rất
nhiều. Cũng may trong lúc kiến tập nàng đã gom góp được không ít kinh
nghiệm bổ ích, nên giờ thực tập thêm, càng ngày càng trở nên thành thạo.
Để cho đám sinh viên đến thực tập có thêm sự đa dạng trong công việc, lần này việc phân bố về các khoa hoàn toàn không giống với lần đi kiến
tập. Hạ Mạt rốt cục được thỏa lòng mong muốn mà về khoa Cấp cứu. Nghê
Nhĩ Tư vô cùng sung sướng khi được chuyển từ khoa Nội trú sang khoa Trĩ
với hi vọng ngày nào đó sẽ được thấy một anh chàng đẹp trai tới khám
trĩ. Cô nàng Đổng Đông Đông đáng thương thì từ khoa Trĩ chuyển sang khoa Tiêu hóa, ngày ngày được cầm mẫu vật đại tiện của những mỹ nam mỹ nữ
tới khám, nhân sinh quan và thế giới quan trở nên hoàn toàn méo mó.
So với mọi người, Tiêu Thỏ được cho là may mắn hơn cả, từ khoa Cấp
cứu giờ chuyển sang khoa Nhi, hàng ngày bị một đám nhóc Lolita với
Shota[1'> vây quanh ríu rít, tuy có mệt, nhưng cũng đáng giá để mệt.
Bởi vì các nàng chuyển từ kiến tập (đứng quan sát là chính) thành
thực tập (bắt tay vào làm), thời gian thực tập cũng dài hơn, thế nên bên phía bệnh viện không cung cấp phòng trọ cho họ nữa. Ở trường thì vẫn có phòng ký túc, nhưng mà vấn đề là đi lại quá xa xôi, do đó nhiều bạn
thực tập sinh đều không muốn ở lại ký túc mà đi thuê nhà ở gần bệnh
viện.
Bốn cô nàng trong phòng Tiêu Thỏ vốn định cùng nhau thuê một căn hộ
gần đó, nhưng ai đó lại bất cẩn để lộ tin tức cho Lăng Siêu. Và thế là
Lăng đại công tử lại bắt đầu thầm tính toán trong lòng, rồi đi thuyết
phục Thỏ Thỏ qua ở cùng với hắn.
Tiêu Thỏ đã kinh qua một tháng 'phong phú' chừng ấy rồi, nên vô cùng
cứng rắn từ chối thẳng thừng, cố ý muốn ở cùng với bạn bè. Cơ mà tới hôm dọn đồ chuyển nhà, Lăng Siêu lái xe tới đón nàng, không đưa nàng tới
chỗ bạn bè cùng thuê, mà lái thẳng tới phòng trọ của hắn luôn. Tới khi
Tiêu Thỏ bừng bừng lửa giận gọi điện cho đám Đông Đông Nhĩ Tư tới cứu
nàng, Đông Đông lại dám dày mặt mà báo rằng cái phòng vốn dành cho nàng
giờ đã có một cô bạn khác tới ở, nên nàng cứ an tâm mà ở lại nhà Lăng
Siêu không cần quay lại.
Bạn Thỏ Thỏ đáng thương vậy là đã bị cả người yêu lẫn bạn cùng phòng
chung tay dắt mũi, nhảy xuống cái vực sâu thăm thẳm của kiếp làm bà chủ
gia đình.
Dĩ nhiên may là Lăng đại công tử cũng biết mình lừa Thỏ Thỏ đến nhà
mình ở là có chút quá thể đáng, nên phải bồi thường bằng cách từ giờ
Tiêu Thỏ không cần một mình chiến đấu với mafia, nhầm, chiến đấu với
đống việc nhà nữa. Hai người giao ước ngoài việc nấu cơm do Lăng Siêu
phụ trách và rửa chén là phần của Tiêu Thỏ, còn lại các loại việc nhà
thì chia