
thiếp thiếp đúng là làm người ta ghen tị mà, bèn kéo Ngô Diệu đi.
Liêm Khải cũng tham gia vào cuộc nói chuyện với hội Lạc Tài Tần, còn Ngô Diệu, Phi Phi và Lưu Di tụm lại với nhau rôm rả.
Ngô Diệu cũng lấy một ly champagne, nêm thử một ngụm – Ngon phết!
“Diệu Diệu, lát nữa chờ xem chuyện hay nha mày” Phi Phi nói nhỏ.
“Chuyện gì hay?”
Lưu Di nhìn quanh quất, xích lại gần nói bên tai cô, “Lúc nãy mình với Phi Phi đang ở trong phòng vệ sinh thì nghe có hai bà cô nói chuyện phải cho Lương Tiểu Mạn một trận”.
“Tại sao?”
“Tổng kết là......thấy Lương Tiểu Mạn thăng tiến quá nhanh, quyến rũ đàn ông quá giỏi, kì thị phụ nữ quá khủng. Tóm lại là không được hay ho!”
Ngô Diệu hiểu ra, mong Lương Tiểu Mạn sẽ không bị mất mặt quá, chị ta quả thực không thể xưm là người tốt nhưng ai có thể nói rằng mình là người tốt hoàn hảo không có khuyết điểm gì chứ? Tại sao cũng là phụ nữ mà lại mắng người phụ nữ khác là đê tiện trong khi tên Hầu Khải đê tiện thật sự kia lại chẳng ai phán gì?!
Dứt khỏi dòng suy nghĩ thì thấy Lưu Di đang rướn cổ nhìn xung quanh, hình như đang tìm một người nào đó, Ngô Diệu chọc chọc cô, “Cậu đang tìm ai à?”
“Tìm Trâu Thiếu Đông. Lúc nãy anh ta nói vào toilet mà giờ này còn chưa thấy đâu”.
Ngô Diệu không nói gì, đúng là Lưu Di thích Trâu Thiếu Đông mà.
“Mình muốn xem vẻ mặt của anh ta quá!” Lưu Di hăng hái phấn chấn nói, “Đời này mình chỉ cần được thấy điệu bộ ngẩn ngơ điêu đứng của anh ta một lần là thỏa mãn rồi! Nếu có thế thấy anh ta hối hận thì mình có chết cũng cam lòng!”
“Tôi cũng thế!” Phi Phi hăng hái không kém Lưu Di.
“Hai người thôi ngay. Mình vói anh ấy thật sự không có gì mà Trâu Thiếu Đông từ lớn tới bé đều rất lạnh lùng, dù có bao nhiêu người đẹp đứng trước mặt thì trông anh ấy cũng như cá chết thôi”.
Phi Phi và Lưu Di đều bật cười, Ngô Diệu nhớ lại chuyện cũ, giận quá hóa lớn gan, “Nhưng anh ấy cũng có lúc mất hình tượng đấy, ví như hồi bé có lần uống phải sữa quá hạn, sau đó đánh rắm chạy vào toilet ngay trước mặt mọi người”.
“Thậ à?!” Phi Phi và Lưu Di tưởng tượng hình ảnh đó, đều thấy bõ ghét.
Ngô Diệu cũng thấy sung sướng, vừa định kể thêm chuyện mất mặt của Trâu Thiếu Đông hồi còn đi học thì phía sau có người lạnh lùng lên tiếng, “Sữa đó là em mua cho anh mà!”
Ngô Diệu đứng hình nhìn, Phi Phi và Lưu Di đều nhìn ra phía sau cô. Trâu Thiếu Đông đang đứng phía sau cách Ngô Diệu một bước chân, lúc nãy nếu không nghe được giọng cô thì có chết cũng không thẻ nghĩ người này là NGô Diệu.
Ngô Diệu ngoái đầu lại, Trâu Thiếu Đông sững sờ.
Phi Phi nheo mắt lại, xoay người cô lại đối diện với Trâu Thiếu Đông, “Xem đi, hối hận chưa? Hối hận đi!”
Trâu Thiếu Đông không lên tiếng mà nhìn Ngô Diệu hồi lâu, nhìn tới mức làm cô lúng túng.
Lúc này nghe Jamie gần đó lên tiếng chào hỏi, Trâu Thiếu Đông nhanh chóng đưa tay lấy ly Champagne, đi lướt qua Ngô Diệu, không bình phẩm câu nào.
Ngô Diệu nhướn mày với Phi Phi và Lưu Di ý nói, “Xem đi, mặt đơ như cây cơ”.
Lưu Di và Phi Phi lại há hốc miệng kinh ngạc, đồng thanh nói, “Có chết cũng được nhắm mắt rồi”.
Ngô Diệu bất đắc dĩ nhìn hai người, ngẩng đầu lên thì thấy Lạc Tài tần ở gần đó cũng đang hìn cô, một tay đút túi quần, tay kia cầm ly rượu, trên gương mặt là nụ cười ấm áp hiền hòa, nhưng khẩu hình thì lại là – Ghen nhé! Ghen nhé! Ghen nhé!
Ngô Diệu cười, lần nào Lạc Tài Tần cũng như thế, ngoài miệng thì bảo ghen, ấy vậy mà lúc nào cũng cười, chưa bao giờ can thiệp vào việc gì....
“này” Lưu Di chọc cô một cái thật mạnh, “Cậu có cần phải hạnh phúc ra mặt thế không, ghen ăn tức ở quá đi”.
Ngô Diệu vội vàng kiềm chế, không bắn điện xuyên không với Lạc Tài Tần nữa, ngoảnh đầu lại nhìn hai người.
“Bọn họ chắc rất muốn sưu tầm tranh Lạc Tài Tần!” Phi Phi chỉ ra phía sau Ngô Diệu, “Phía sau còn có một phòng trưng bày nghệ thuật, lúc nãy bọn mình tới sớm, tham quan những tác phẩm do chú và bác cậu ta sưu tập. Òa......Bảo tàng Lourve thu nhỏ!”
“Lắm tiền thế hà?” Ngô Diệu thấy hoảng hồn, có tiền mua nhiều tranh như thế, còn xây lắm nhà, chỉ làm ăn cò con tính toán mỗi ngày như thế cô thực sự khó mà tưởng tựơng nổi, phải như thế nào mới có thể kiếm được nhiều tiền như thế chứ.
“Mấy đời tích lại đây. Tiền nong là thứ kiếm vừa vừa thôi là được. Tiền Lệ là do có quá nhiều tiền mới bị người ta lừa, nếu không có nhiều tiền như thế chắc chắn, chị ta có thể kiếm được người đàn ông tốt!”
Nghĩ tới Tiền Lệ, Ngô Diệu hơi lo lắng.....Cô vẫn luôn có cảm giác rằng Tiền Lệ không phải là người sẽ chịu bỏ qua, Lương Tiểu Mạn gặp phải báo ứng là do chính chị ta gây ra không trách được người khác, nhưng cô lo cho bác gái. Dạo này nghe mẹ nói, tim bác không được ổn, hình như bác ốm nặng, Lương Tiểu Mạn lại cứng đầu không chịu thăm mẹ, bác lúc nào cũng hao tổn tâm chỉ vì chị ta.
Bỗng Ngô Diệu cảm thấy ai đó vừa sờ vào mông mình. Dù chậm nửa nhịp, nhưng lúc này cô vẫn hiểu ra rất nhanh chóng, vội vàng ôm mông nhìn ra phía sau......Tiếng cười vang lên.
Ngô Diệu không khỏi cảm khái.... .....Đây là người đẹp nào hả trời, tại sao vừa nghe tiếng cười là có