
hành
thói quen một mình một cuộc sống. Anh ta không biết đến sự tồn tại của
Tiểu đậu đỏ, chị cũng không muốn nói cho anh ta biết, giữa bọn chị chỉ
là quá khứ mà thôi.”
Hướng Vi có chút không đồng ý, “Chị
Julie, chuyện của hai người, em là người ngoài cuộc nên cũng không tiện
nhúng tay vào, nhưng Tiểu đậu đỏ dần dần lớn lên cũng cần phải có một
người cha. Rốt cuộc, con cái vẫn là vô tội.”
Julie lắc đầu, “Em cho rằng chị không thể làm một người mẹ tốt được sao?”
“Không phải, chị Julie, chị là một người mẹ tốt cũng là một người mẹ dũng cảm. Tha hương cầu thực ở đất khách, trong lúc mang bầu khó khăn như vậy mà
chị vẫn không nghĩ tới sẽ vứt bỏ đứa bé này, nếu như đổi ngược lại là
em, em nghĩ, em thật sẽ không làm được giống như chị vậy đâu.” Hướng Vi
là nói thật, nếu như đổi lại là cô, Hướng Vi đoán chừng mình thật không
có can đảm để sinh đứa bé này ra.
Julie trầm mặc một hồi, “Vi Vi, nhiều năm trước chị yêu anh ta. Dù cho, ban đầu khi tham gia hôn lễ của anh chị cũng cảm thấy đau lòng khó chịu, nhưng mà lần này gặp nhau, chị phát hiện người đàn này đã sớm không còn là người đàn ông năm đó
nữa rồi. Anh tat hay đổi, chị thay đổi, bọn chị đều đã thay đổi.”
Đề tài này làm cho Hướng Vi không có cách nào nói tiếp, cô không phải là
Julie, cũng chưa từng trải qua chuyện như thế, bây giờ cô có nói gì đi
nữa cũng thật vô lực.
Julie nhìn đèn đuốc bên ngoài, đứng dậy đi đến bên cửa sổ thủy tinh nhìn lại, “Chị giấu anh ta nhiều năm như
vậy, cũng không muốn cho anh ta biết chị có đứa bé. Đừng nhìn dáng người anh ta cao lớn, nhưng tính cách lại rất yếu đuối và ích kỷ, năm đó chị
cùng với anh ta là thời điểm tình cảm tốt nhất của bọn chị, nhưng…. Anh
ta lại muốn đi Pháp, chị nói chị muốn đi Nhật Bản, nhưng anh ta vẫn một
mực muốn đi Pháp, lại nói cái mà vì chị thế này thế kia, thật sự làm cho chị rất tức giận, chị cười nói nếu vậy thì chia tay, anh ta lại đồng ý
thật. Lần này gặp nhau, chị phát hiện, người đàn ông này so với trước
kia lại càng thêm dối trá, mặc dù năm đó anh ta có chút mềm yếu, nhưng
chí ít khi đó anh cũng có một chút thật lòng, còn anh ta của hôm nay… A, một người đàn ông như vậy thì làm có thể có tình cảm chân thành. Nếu
trước kia, biết anh ta ly hôn, vì con trai chị còn có thể nghĩ biện pháp để nối lại. Nhưng hôm nay, thật sự là không thể nào, chị cũng không
muốn để cho Tiểu đậu đỏ có một người cha như vậy. Anh ta không xứng với
chị!”
Mấy chữ cuối cùng Julie càng nói âm thanh càng mạnh mẽ,
Hướng Vi nhíu mày, từ từ đi tới, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chị Julie,
thật xin lỗi, em…”
“Vi Vi, đừng nói xin lỗi, giữa chị em
chúng ta không cần phải như vậy đâu. Nếu như không có em thì làm sao có
Julie của ngày hôm nay, em cũng là muốn tốt cho chị và Tiểu đậu đỏ mà
thôi. Chị đồng ý với em, nếu như có một ngày chị gặp được một người đàn
ông tốt về mọi mặt thì chị sẽ suy nghĩ tìm một người cha cho Tiểu đậu
đỏ.” Julie cười nói.
Hướng Vi giang hai tay ôm chặt Julie, Julie vuốt vuốt sống lưng Hướng Vi, “Vi Vi, cảm ơn em!”
Hướng Vi là người có lúc lãnh huyết đến lợi hại, có lúc lại mềm yếu đến không chịu được. Trong mắt Hướng Vi ngân ngấn nước mắt, “Giuwax chúng mà còn
nói gì cảm ơn với không cảm ơn.”
Julie thấy cô thật đúng là
nói khóc là khóc liền, vội vàng vỗ vỗ cô, “Xem em kìa, khóc cái gì mà
khóc. Khóc đến thật là khó coi.”
Hướng Vi bật cười một tiếng, “Em đâu có khóc, chỉ là do bụi bay vào mắt nên khó chịu mà thôi.”
Julie chu miệng, “Phải, phải, là bụi bay vào mắt. Đúng rồi, Vi Vi, em và Chu Thần Dật…”
Hướng Vi mở trừng hai mắt, “Em đã nghĩ thông suốt rồi, bất luận nói thế nào
đi nữa thì bọn em đã quen biết nhiều năm như vậy, em cũng có thể hiểu
anh ấy phần nào. Em nghĩ cũng nên thử một lần.”
Julie vỗ vỗ bả vai Hướng Vi, “Được, được, em có thể nghĩ như vậy là được rồi.”
Hướng Vi lại nói: “Nhưng mà kết quả cuối cùng của chuyện này là như thế nào, em cũng không biết, tất cả tùy duyên thôi.”
Julie nhếch miệng, “Bất luận nói như thế nào, em có thể bước đến một bước này cũng không dễ dàng gì. Lúc chị còn nghĩ tính tình này của em không biết còn kéo dài tới bao giờ nữa đấy.”
Hướng Vi thở dài, có chút
tự giễu nói: “Thật ra thì suy nghĩ kĩ lại một chút, anh ấy chưa chắc
không phải là đối tượng tốt, sinh ra ở một thế giới mạnh mẽ như vậy,
suốt ngày nói cái gì mà anh yêu em, em yêu anh chẳng qua chỉ là chuyện
vớ vẩn mà thôi, cuối cùng cuộc sống vẫn là cuộc sống.”
“Vi
Vi, chị phát hiện em đặc biệt bi quan, ngay cả chị cũng còn không mất hy vọng đối với cuộc sống tương lai mà sao em lại nói những lời như vậy
chứ.”
Hướng Vi nhún nhún vai, “Em chỉ là sống chân thực thôi
mà. Có phải miệng em rất xấu không, rõ ràng là chuyện rất tốt đẹp đến
miệng em lại trở thành xấu xa. Haiz, khó trách mấy năm nay cũng không có ai theo đuổi em.”
Julie vừa gõ đầu cô vừa nói: “Em nói cũng
không sai, thế giới vốn là như vậy, tình yêu đơn thuần không lâu dài,
chúng ta cũng chỉ là người bình thường, vì cuộc sống mà vật lộn. Nhưng,
chị vẫn hi vọng Vi Vi em có thể hạnh phúc.”
Trong đôi