
hôn với anh Văn Hiền rồi."
"Cái này..."
"Chị." Em trai nói. "Em xin lỗi vì đã làm liên lụy đến chị, làm chị mãi vẫn
chưa thể kết hôn. Giờ em đã bắt đầu tự kiếm tiền được rồi, xin chị chóng kết hôn đi."
"Chị chưa lấy chồng không phải vì em." Tôi nói: "Là vì chị muốn làm bà xử nữ già nên mới không lấy chồng."
"Chị đã 30 tuổi rồi, quả thực có thể coi là gái già ." Em trai tôi nói. "Nhưng chị còn là xử nữ ah?"
"Cái thằng này!" Gương mặt tôi nóng bừng, kêu lên một tiếng.
Em trai tôi cười ha ha, không ngờ đã 26 tuổi rồi mà nó vẫn còn nghịch ngợm như hồi bé.
"Chị." Em tôi ngừng cười, kéo tay tôi. "Những năm gần đây chị đã vất vả rồi."
"Ài, nói những lời này làm gì."
"Chị. Học phí em học đại học với học ở sở nghiên cứu đều là do chị vất vả
kiếm được, em thật sự rất cảm ơn chị. Em..." Viền mắt em trai tôi đỏ
lên. "Chị, cám ơn chị."
"Chúng ta là chị em mà, không cần khách khí."
"Chị." Em trai tôi dụi dụi khóe mắt. "Chị."
Em tôi tuy đã trưởng thành nhưng nó lúc này vẫn khiến tôi nhớ tới thời
gian khi cha vừa mất. Khi đó em trai tôi thường xuyên tỉnh lại lúc nửa
đêm, khóc lóc chạy tới giường tôi lay tôi dậy.
"Chị ơi." Em trai tôi dụi dụi khóe mắt. "Cha đi đâu rồi?"
Tôi chỉ có thể đau xót, ráng mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng trấn an nó.
Sau đó ôm nó chìm vào giấc ngủ.
Cha ơi, đứa nhóc hay bật tỉnh khóc lúc nửa đêm cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
Cha ơi, em trai bắt đầu làm việc kiếm tiền rồi, cha nhất định đang rất hài lòng.
Trong hai năm em học ở sở nghiên cứu, con đã giúp mẹ trả hầu hết các khoản nợ nần.
Có lẽ đã thật sự tới lúc có thể kết hôn rồi.
Hôm sau em tôi quay về Tân Trúc, Văn Hiền hẹn tôi đi ăn, tôi nghĩ mình nên tiện đó hỏi ý Văn Hiền một chút.
"Có thể đợi một năm nữa không?" Văn Hiền nói.
"Hả?" Tôi hơi ngạc nhiên. "Vì sao?"
"Em trai em vừa bắt đầu làm việc, chúng ta đợi một năm nữa, chờ nó ổn định rồi mới kết hôn."
Tôi đột nhiên cảm thấy, người may mắn nhất trên thế giới này không phải là anh, mà là tôi.
Sau khi em trai đi làm một năm, một buổi tối nọ, Văn Hiền tới tìm tôi.
"Tĩnh Tuệ." Anh vừa mở miệng đã nói. "Em lấy anh nhé."
"Em chỉ có một điều kiện."
"Điều kiện gì anh cũng đồng ý với em."
"Mong anh đồng ý với em, anh nhất định..." Tôi nghẹn ngào nói. "Anh nhất định phải sống thật lâu, thật lâu."
"Anh đồng ý." Anh gật đầu. "Anh sẽ không từ mọi thủ đoạn, mặt dạn mày dày mà sống sót."
Chín năm sau khi quen Văn Hiền, mùa thu năm tôi 31 tuổi, tôi với anh cuối cùng cũng kết hôn.
Năm nay tôi 34 tuổi, đầu năm, con tôi – Tiểu Kiệt ra đời, giờ đã bảy tháng tuổi.
Còn tôi với Văn Hiền cũng vừa kết hôn tròn ba năm.
Cha, mẹ luôn nói mắt con giống cha, còn Văn Hiền nói mắt Tiểu Kiệt giống con.
Vậy mắt Tiểu Kiệt hẳn giống cha rồi.
Cha, chắc chắn cha rất muốn thấy Tiểu Kiệt, phải không?
Cha, chắc chắn cha cũng rất muốn thấy Văn Hiền, phải không?
"Cha, phía trước có gốc cây, qua gốc cây đó là phải rẽ phải. Cha, chúng ta rẽ phải rồi, vào một căn nhà ba tầng, cha phải theo sát nhé. Cha, nơi này có cầu thang, phải đi bộ lên tầng hai. Cha, chúng ta đang lên tầng rồi, cha phải theo sát nhé. Cha, đã lên đến tầng hai rồi, phía trước là một hành lang, trên hành lang, trên hành lang có một bức Địa Tạng Bồ Tát. Cha, đi tới cuối hàng lang này cần rẽ phải. Cha, chúng ta rẽ phải rồi, cha phải theo sát nhé. Cha, chúng ta tới nơi rồi. Cha, chúng ta tới nơi rồi."
Pháp sư dẫn chúng tôi đi trong chùa Tây Như, dọc đường tôi vẫn không ngừng gọi cha theo sát.
Cuối cùng tới tháp Linh Cốt nơi cất giữ tro cốt, chúng tôi mới dừng bước.
Khi pháp sư đưa tay định nhận lấy đàn tro trong lòng tôi, tôi đột nhiên không muốn buông ra.
"Cha." Tôi cúi đầu gọi một tiếng, nước mắt chảy dài.
Đàn tro cốt của cha được cất giữ cẩn thận rồi, ba người chúng tôi hai tay chắp lại, bái lạy.
Tôi muốn nói với cha vài lời, nhưng một câu cũng chẳng thốt lên nổi, nước mắt vừa ngừng rơi lại chảy xuống.
"Tĩnh Tuệ." Mẹ nhỏ giọng gọi tôi. "Chúng ta đi thôi."
"Vâng." Tôi gật đầu, lau lau khóe mắt.
Trên đường trở về phải đi qua bức tượng Địa Tạng Bồ Tát.
"Con thắp hương cho Địa Tạng Bồ Tát đi." Mẹ tôi nói. "Cầu bồ tát phù hộ cho cha con."
Ba người chúng ta mỗi người thắp một nén hương, quỳ xuống trước mặt Bồ Tát. Tôi lặng lẽ khấn trong lòng:
"Tín chủ Trương Tĩnh Tuệ, xin cúi lạy Địa Tạng Bồ Tát. Cha tín chủ tên là Trương Nhân Tường, sinh giờ dậu mùng tám tháng tư năm dân quốc 40. Hiện giờ tro cốt của cha tín chủ đang được an bài tại đây, mong Bồ Tát độ hóa giúp cha con khỏi phải chịu nỗi khổ luân hồi, sớm siêu thoát nơi tây phương cực lạc. Cám ơn Bồ Tát. Cám ơn."
Em trai và tôi cùng đứng dậy nhưng mẹ vẫn quỳ trên mặt đất, miệng vẫn không ngừng khấn bái.
Chúng tôi đợi một lúc, tới lúc khóe mắt mẹ bắt đầu ngân ngấn lệ, thần sắc cũng dần kích động
"Me." Tôi nhỏ giọng nói. "Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ cho cha."
Tôi với em trai một phải một trái đỡ mẹ dậy, sau đó đi xuống tầng, rời khỏi ngôi chùa.
Trong hơn một tiếng đồng hồ lộ trình tới chùa Tây Như, tôi gần như th