
chiếu phim ở trên tầng cao nhất của siêu thị, ngồi thang máy lên tầng cao nhất xong còn phải đi thang cuốn lên.
Khi đang bước lên thang cuốn, tôi đột nhiên nhớ tới cha, chân trái vừa giơ lên hơi lắc lư, thân thể mất trọng tâm.
"Cẩn thận."
Anh nắm tay tôi, kéo khẽ một cái, chân trái tôi nhanh chóng đặt lên thang cuốn bình an.
Bàn tay tay anh cũng ấm như tay cha, hơi âm này cũng như hơi ấm của cha.
Ánh mắt tôi dần mơ hồ, tôi ráng sức nhịn, tuyệt đối không thể để cho nước mắt rớt xuống.
"Xin lỗi." Thấy thần sắc của tôi, cậu ta hoảng sợ nói. "Tớ không có ý kéo tay cậu."
Cậu ta luôn miệng xin lỗi, tôi thì cứ lắc đầu liên tục, nói với cậu ta, không phải thế, không phải thế.
Hôm đó chiếu phim hài, nhưng tôi lại như xem một bộ phim bi kịch tới tận cùng.
Cha, hôm đấy cha nhất định cũng đang ở đó, phải không?
Văn Hiền tuy dễ xúc động nhưng không lỗ mãng, tính cách cũng rất cẩn thận chu đáo.
Sau khi biết thói quen sinh hoạt của tôi, anh bèn theo tôi tới tan học rồi thì theo tôi về ký túc xá.
"Mai tớ có thể đi ăn cùng cậu không?" Cứ tới cửa ký túc xá anh sẽ nói vậy.
"Ừ." Tôi gật đầu.
"Cám ơn." Anh mỉm cười.
Tuy những cuộc gặp giữa chúng tôi luôn bình thản, nhưng mỗi ngày đều có chút tiến triển, thẳng thắn mà nói, tôi rất thích anh.
Hai tháng sau khi đi xem phim là đến lễ tốt nghiệp, sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp, anh tới tìm tôi, mang theo năm bó hoa.
Bó hoa chúc mừng tốt nghiệp thường rất lớn, anh chỉ đành hai nách kẹp hai bó, hai tay ôm lấy ba bó.
Bộ dáng anh lúc bước đi rất chật vật, như người máy bị hỏng linh kiện với thiếu pin.
"Nhiều người tặng hoa cậu vậy sao." Tôi rất ngạc nhiên.
"Những bó hoa này không phải người khác tặng tớ." Anh ló mặt ra sau mấy bó
hoa. "Nhiều người ngại phiền phức, không muốn mang hoa về nhà nên cứ vứt bừa đi. Tớ thấy tiếc quá nên..."
"Nhiều hoa như vậy, cậu làm sao để mang về?"
"Tớ chưa nghĩ tới chuyện này." Anh mỉm cười bối rối. "Tớ chỉ thấy những
bông hoa này rất đẹp, nếu không quý trọng chúng, chúng sẽ rất buồn."
Ngay lúc đó, tôi hiểu mình đã gặp người con trai may mắn nhất trên thế giới mà cha nói.
Vì người biết quý trọng hoa nhất định cũng sẽ trân trọng cô gái như hoa.
"Cậu có thiếu bạn gái không?" Tôi hỏi.
"Hả?" Anh cũng ngạc nhiên vì câu hỏi của tôi.
"Cậu có thiếu bạn gái không?" Tôi hỏi lại.
"Rất thiếu."
"Tớ làm bạn gái của cậu được không?"
"Đương nhiên là được." Anh mỉm cười hài lòng.
Hai tháng sau khi tốt nghiệp, Văn Hiền phải nhập ngũ, còn tôi tốt nghiệp xong, nửa tháng sau thì tìm được việc.
Hai tháng trước khi nhập ngũ, Văn Hiền mang tôi về nhà anh gặp bà nội.
Sau khi theo anh về Đài Bắc, anh nói với tôi: "Bà anh muốn chúng ta chóng kết hôn."
"Hả?" Tôi kinh ngạc. "Chúng ta mới quen nhau mấy tháng thôi mà."
"Anh hiểu." anh nói. "Có điều bà nói nếu chúng ta quen nhau càng lâu, càng bất lợi với anh."
"Là sao?"
"Vì bà biết nếu em quen anh càng lâu sẽ càng phát hiện ra nhiều khuyết điểm của anh." Anh mỉm cười.
Tôi biết Văn Hiền nói đùa, nhưng dù thế nào, trong sáu năm tôi không thể kết hôn.
Tôi vừa tốt nghiệp đại học, em trai cũng chuẩn bị vào học, nó còn phải đi học bốn năm, thêm hai năm nhập ngũ nữa.
Chờ em trai tôi có thể tự lo cho mình, tôi mới có thể nghĩ tới chuyện kết hôn được.
Vay tiền quỹ khuyến học để học bốn năm đại học, tôi còn nợ chính phủ hơn mười vạn, phải trả khoản tiền này trước đã.
Tôi cũng phải nộp học phí và phí sinh hoạt giúp em trai, còn phải trả những khoản nợ của nhà giúp mẹ.
Trong sáu năm tới, trong lòng tôi chỉ muốn ở Đài Bắc nỗ lực làm việc kiếm tiền.
Trong sáu năm sau khi tốt nghiệp, mẹ, bà của Văn Hiền, thậm chí cả em trai tôi đều giục tôi chóng kết hôn.
Văn Hiền ngược lại, chưa từng giục tôi.
Vì tôi đã từng nói, Văn Hiền là người cẩn thận và chu đáo.
Sáu năm làm việc giúp tôi trả hết khoản nợ đã vay để đi học, nợ nần của gia đình cũng trả hơn một nửa.
Có điều em trai tôi sau khi xuất ngũ lại thi đỗ vào sở nghiên cứu, phải học thêm hai năm nữa.
"Có thể..." Tôi nhìn Văn Hiền, ấp úng nói: "Đợi em thêm hai năm nữa không?'
"Hả?" Anh trợn tròn hai mắt, kêu lên: "Đợi em thêm hai năm?"
"Xin lỗi." Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em trai em mới thi đỗ vào sở nghiên cứu..."
"Anh đùa thôi mà." Anh mỉm cười: "Bà anh nói cô gái tốt như em, có đợi tám
đời cũng chưa chắc tìm được. Giờ anh chỉ cần chờ có tám năm, đã lời lắm
rồi."
"Cám ơn." Tôi rất cảm động. "Em rất xin lỗi."
"Em ngốc." Văn Hiền mỉm cười, ôm lấy vai tôi.
Em trai tôi tốt nghiệp sở nghiên cứu rồi tới Tân Trúc làm, một tháng sau, nó chạy từ Tân Trúc về Đài Bắc tìm tôi.
"Chị." Em trai tôi vui vẻ mở một quyển sổ ngân hàng. "Chị xem."
Tôi cầm lấy xem xét, một khoản tiền lương mấy vạn đồng được ghi vào trong sổ.
"Em đã bắt đầu kiếm được tiền rồi." Giọng điệu em trai tôi vẫn rất vui vẻ.
"Được rồi." Tôi nói. "Có điều phải làm việc thật tốt, phải làm đến nơi đến chốn, phải nỗ lực..."
"Chị, em biết rồi. Em nhất định sẽ nỗ lực làm việc." Em trai tôi ngắt lời.
"em chỉ muốn nói, chị có thể kết