
uay người định đi, tôi bèn gọi lại.
"Sao vậy?" Anh ta ngừng bước, quay người lại đối diện với tôi, mỉm cười.
"Cha mẹ anh kiếm tiền chẳng dễ, đừng phung phí như vậy." Tôi nói. "Có lẽ anh cho rằng làm vậy rất ngầu, rất tiêu sái, nhưng hành vi này ngược lại
lại lộ ra khuyết điểm trí mạng của anh."
"Khuyết điểm gì?" Khuôn mặt anh ta vẫn giữ nụ cười.
"Người chẳng quý trọng hoa, chắc hẳn cũng không quý trọng cô gái như bông hoa."
"Cái này..." Nụ cười của anh ta cứng lại.
"Sau này có chơi trò ngầu thì nhớ kỹ điểm này." Tôi nói. "Nói cho anh tham khảo."
Đêm thứ tám, anh chàng kia không xuất hiện nữa, tôi rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Năm thứ tư đại học, học viện chúng ta có một chuyến thực tế ngoài trường học.
Đối tượng tham gia là sinh viên năm thứ tư trong khoa, hơn nữa lại miễn phí, tôi bèn tham gia.
Buổi trưa khi dùng cơm, mười người dùng chung một bàn ăn, đa số các bàn thì mọi người trên bàn đều cùng khoa.
Nhưng trong bàn của tôi có một nam sinh khoa ngoài.
Trong các món ăn có một món là cá, khi có người dịnh lật cá để ăn, tôi bật thốt lên một tiếng.
"Tĩnh Tuệ." Bạn cùng phòng ngồi cạnh tôi hỏi: "Sao vậy?"
"Ở quê tôi, ăn cá tuyệt đối không được lật." Tôi nói. "Người ta kiêng cái này."
"Chuyện này tôi biết." Nam sinh lật cá cười nói: "Nghe nói lật cá thì sẽ lật thuyền."
"Lật cá thì sẽ lật thuyền?" Một nam sinh khác cười nói. "Đúng là mê tín quá mức rồi."
"Cô nàng sắt đá ở nông thôn, vốn có rất nhiều điều mê tín với kiêng kỵ." Nam sinh thứ ba cũng cười to.
"Có điều chúng ta đã lật con cá này rồi, vậy rốt cuộc cái thuyền nào sẽ lật?"
"Ở đây có nhiều bàn lật cá thế này, không khéo mai trên trang nhất các báo là tin một loạt thuyền bị lật."
Người thứ tư là nữ, là người cùng khoa với chúng tôi.
"Tớ lật cá về là được chứ gì." Nam sinh vừa lật cá lại lật nó lại một lần
nữa. "A? Thuyền đáng lẽ bị lật nhưng lại lật lại, sợ bóng sợ gió một hồi rồi."
Sau khi nói xong, gần như tất cả mọi người đều mỉm cười.
"Được rồi!"
Nam sinh duy nhất ở hệ ngoài đột nhiên vỗ bàn một cái, trên bàn lao xao một hồi.
Mọi người trên bàn chúng tôi đều ngạc nhiên, tiếng cười ngưng bặt lại.
Ngay cả bàn bên cạnh cũng nhìn sang với ánh mắt hiếu kỳ.
"Các cậu có hiểu cảm xúc của những người sống ven biển không?"
Cậu bạn vừa vỗ bàn sắc mặt tái mét, tuy giọng điệu bình thản nhưng dường như đang cố nén cơn giận.
"Trong biển rộng mịt mờ, sinh mạng rất mỏng manh. Sóng gió đột nhiên kéo đến
chẳng chút dấu hiệu, gặp phải mạch nước ngầm không biết cũng có thể bị
lật thuyền. Một khi thuyền lật vậy chỉ có nước táng thân trong biển
rộng, vậy vợ con đang ở nhà đau khổ chờ đợi mình bình an trở về nên làm
gì?
"Các cậu có hiểu cảm xúc của vợ con đợi chồng, đợi cha trở về không? Cậu ta lại hỏi.
"Chỉ cần thuyền cập cảng, họ sẽ tới gần bến tầu ngóng đợi. Chỉ cần hơi chậm
một chút, họ sẽ lâm vào cơn khủng hoảng, miệng thì thào tự nói: tổ tiên
phù hộ. Nếu thuyền bình an về cảng, trên bến tàu khắp nơi đều là cảnh
sung sướng vui vẻ của người chồng một tay nắm tay vợ, một tay ôm con
cái. Đối với những người bắt cá mà nói, đánh bắt được nhiều chỉ là thứ
yếu, bình an trở về mới là quan trọng nhất."
"Chỉ cần người thân
đang trên biển, người nhà sẽ nơm nớp lo sợ, nhưng người thân lại phải
quanh năm suốt tháng trên biển. Mỗi khi thấy cá lại nhớ tới thuyền,
những người đánh cá lo nhất là lật thuyền, vì vậy khi ăn cá họ không dám lật cá, sợ nó gợi ra nỗi sợ hãi ở sâu nhất trong đáy lòng. Người ở cạnh biển nhưng không đánh bắt cá để sống có thể thông cảm cho cảm xúc đó,
vì vậy bọn họ cũng không lật cá. Dần dà mới hình thành nên thói kiêng
không lật cá khi ăn của người dân miền biển. Tuy nói là kiêng kỵ nhưng
thật ra là một loại cảm xúc. Một loại cảm xúc mong bản thân bình an trở
về sum họp với vợ con hay hy vọng người thân bình an trở về."
"Các cậu có biết mình đang cười nhạo cảm xúc đó không? Các cậu có biết không?"
Cậu ta như ngồi không yên, đứng dậy nói: "Cảm xúc như vậy đáng cười hay sao? Đáng cười hay sao?"
Cậu ta càng nói càng to giọng, tới những lời sau hai nắm tay đã xiết chặt lại.
"Mẹ kiếp!"
Tay trái cậu ta đập mạnh lên bàn một cái, kết lại một câu rồi quay người bỏ đi.
Bầu không khí trên bàn chúng tôi trở nên rất bối rối, mọi người hai mắt nhìn nhau, không ai động đũa.
Một lát sau, tôi phá bầu không khí bế tắc đó bằng cách ăn hết cơm trong bát, uống nửa bát canh.
Nói với bạn cùng phòng là mình no rồi, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Ra khỏi nhà hàng, nhìn quanh khắp nơi, thấy nam sinh hệ ngoài kia đang đứng dưới tán cây xa xa.
Tôi do dự một chút, quyết định đi về phía cậu ta.
"Cậu ở vùng ven biển đúng không?" Tôi bước tới cạnh cậu ta hai bước, hỏi.
Đang chăm chú nhìn về phía trước nên cậu ta giật mình một cái, quay đầu lại nhìn tôi.
"Đúng vậy." Cậu ta nói: "Nhưng nhà tớ không đánh bắt cá."
"Tớ cũng ở cạnh biển." Tôi nói. "Hơn nữa nhà tớ cũng không đánh bắt cá."
"Thật trùng hợp." Cậu ta cười nói: "Hai ta đều là người ven biển, nhà không đánh bắt cá."
"Nhưng tớ sẽ