
liên tiếp trách cứ bản thân đẩy Mễ Lam Nhi. Tiền phu nhân
không biết vào bếp, đành phải thiếu tự nhiên đến nhà họ Diệp nhận lỗi.
Vừa vào sân nhà, chỉ thấy Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở đang chời
đùa với Diệp tử ở trong sân, Tiền phu nhân vẻ mặt xấu hổ bước đến trước
mặt bọn họ, nói: “Thiếu gia Sở, chuyện buổi sáng, thật xin lỗi.”
“Ừm!” Thượng Quan Sở nắm bàn tay mủm mĩm của con trai chuyển vòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiền phu nhân một cái, chỉ hừ nhẹ, xem như
nghe được giải thích của bà.
Tiền phu nhân hai tay nắm cùng 1 chỗ, tay hơi phát run, nói: “Tôi
muốn……” Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn mắt Tiền phu
nhân, bình thản nói: “Tìm má Trương có việc?”
Tiền phu nhân sửng sốt vội vàng nói: “Vâng, tôi muốn tìm má Trương dày
tôi nấu canh thế nào.” Bà nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Thanh
Linh, sợ mình sẽ bị cự tuyệt. Nghe được Mễ Lam Nhi động thai, bà hối hận vô cùng.
“Đi thôi!” Diệp Thanh Linh gật đầu, thật ra tính tình Tiền phu nhân
cũng không xấu lắm, trước kia chỉ là bị Tâm Di xúi giục, bây giờ là vì
muốn ôm cháu mà phạm sai lầm. Người một nhà cũng không có gì không thể
tha thứ, chỉ cần bà ta đối tốt với Mễ Lam Nhi, cuộc sống của Mễ Lam Nhi
mới có thể thật sự hạnh phúc. Tiền phu nhân không nghĩ đến Diệp Thanh
Linh lại thấu tình đạt lý như vậy, đứng nhìn Diệp Thanh Linh một lúc
lâu, nói: “Chuyện trước kia, thật sự rất xin lỗi!”
“Đi thôi!” Diệp Thanh Linh bình thản lặp lại, chậm rãi đi đến trước mặt Thượng Quan Diệp cúi người chơi với nó.
Nhìn một nhà ba người hạnh phúc, Tiền phu nhân không khỏi thở dài, thì
thào tự nói, “Trước kia tôi thật sự lòng dạ hẹp hòi.” May mắn trải qua
chuyện này, bà đã tỉnh ngộ, bằng không bà thật sự làm lỡ hạnh phúc của
con trai.
Tiền phu nhân học má Trương xuống bếp thế nào, hầm canh thế nào, hơn nữa còn tự mình nấu canh cho Mễ Lam Nhi uống.
Mễ Lam Nhi nhìn Tiền phu nhân đưa bát canh tới, có chút hoảng hốt, không thể tin được nhìn mẹ chồng mình luôn không thích mình, nhận bát, nhẹ
nhàng uống một ngụm.
Tiền phu nhân rất khẩn trương nhìn Mễ Lam Nhi, hỏi: “Ăn ngon không? Có ăn được nữa không?” Đây là lần đầu tiên bà vào bếp.
Mễ Lam Nhi ngẩng đầu, cười nhẹ nói: "ngon lắm."
Tiền phu nhân nhìn Mễ Lam Nhi cười, nghĩ, thật ra con bé nào cũng rất
lương thiện, chẳng qua mình chưa từng thử tìm hiểu nó, mới có thể luôn
phản đối nó và con trai ở cùng một chỗ. Bây giờ bà hiểu rõ, không phải
bởi vì bây giờ nó mang thai con nhà họ Tiền, mà là đứa con dâu này có
thể khiến con trai mình cảm thấy hạnh phúc. Vì con trai, bà cũng nên
quan tâm tìm hiểu cô bé này.
Mà, cũng nên chung sống hòa hợp với nó, bởi vì họ đều là người một nhà
“Thật xin lỗi.” Nhìn khuôn mặt tươi cười của Mễ Lam Nhi, Tiền phu nhân còn nghiêm túc nhận lỗi.
Tiền Nguyên thấy mẹ cuối cùng cũng hiểu cho bọn họ, vẻ mặt tươi cười
nói: “Mẹ, chuyện trước kia đã qua đi! Chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Mễ Lam Nhi cũng đồng ý cách nói của Tiền Nguyên, cười nói: “Chuyện trước kia để nó qua đi! Sau này, một nhà chúng ta sống cho thật tốt.” Đây là
hỵ vọng của cô, chỉ có như vậy mới là hạnh phúc thật sự.
Ba người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần lời nói để bộc lộ.
Mùa hẹ năm thứ hai.
Thượng Quan Diệp sắp 2 tuổi, nó đã có thể không cần người lớn để ý đi lại trong nhà, hơn nữa, nói chuyện cũng cực kỳ rõ ràng.
Hôm nay, Thượng Quan Diệp ở trong phòng mình chơi đồ chơi của mình với
Mễ Lam Nhi, sau khi chơi một lúc lâu, cầm một xấp tiền trong tay đặt vào tay Mễ Lam Nhi nói: “Dì Lam, cho.”
Mễ Lam Nhi nhận tiền, nói: "Tiểu Diệp Tử không chơi sao?"
Thượng Quan Diệp trừng mắt to nhìn Mễ Lam Nhi, ngón tay nhỏ nhỏ chỉ vào bụng, giọng điệu non nớt nói: “Cho em gái.”
Mễ Lam Nhi lập tức hiểu được, thì ra thằng quỷ nhỏ này muốn tặng đồ chơi của nó cho bảo bối nhỏ còn chưa sinh ra trong bụng cô chơi! Liền cười
nói: “Vậy chờ sau khi em gái sinh ra, Tiểu Diệp Tử tự mình cho nó được
không?”
“Được!” Thượng Quang Diệp cầm tiền cho vào hòm đựng đồ chơi của nó, tiếp theo thân thể loạng choạng đi đến phòng ba mẹ.
Mấy ngày nay, bởi vì kiệt tác ban đêm của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh
Linh đều thức dậy đặc biệt trễ. Gần sát giờ cơm trưa, mới rời giường.
Mễ Lam Nhi đi theo sau Thượng Quan Diệp, đên cửa phòng Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Diệp kêu: “Dì Lam, mở.”
Mễ Lam Nhi sợ Diệp Thanh Linh còn đang ngue, liền gõ cửa hỏi: “Diệp tiểu thư, có trong đó không?”
“Vào đi!” Diệp Thanh Linh vừa rời giương đang rửa mặt trả lời.
Mễ Lam Nhi mở cửa, Thượng Quan Diệp liền chui vào phòng, nhìn quanh, sau đó vọt vào phòng tắm, kêu: “Mẹ.”
Diệp Thanh Linh rửa sạch mặt, liền thấy con trai xuất hiện, cưng chiều
ôm lấy thân hình nhỏ bé mềm mềm của con trai, cười nói: “Tiểu Diệp Tử
của chúng ta sao lại đến đây?”
Thượng Quan Diệp ở trong lòng mẹ cười rất vui vẻ, hai tay vòng quanh cổ
Diệp Thanh Linh, đột nhiên nhìn thấy dấu hôn trên cổ Diệp Thanh Linh,
cậu nhóc nhẹ tay xoa xoa chỗ xanh tím, giọng nói dịu dàng: “Mẹ, đau đau! Thổi thổi.” Nói xong bắt đầu thổi cho Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh sửng