
ống tay như thế nào, cứ
như vậy nhìn, tựa hồ suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu, quay đầu ra khỏi
rào chắn. Ngô Vân thấy thế, quát với Tô Phi: "Này, cậu sao không bắt?"
Tô Phi không đáp Ngô Vân, Ngô Vân lại bảo nói: "Cậu vốn không có chút kiên nhẫn?"
Tô Phi vẫn là không đáp đi vào trong nhà.
Nhạc Nhạc nhìn bóng dáng Tô Phi, nói: "Tô Phi không giống là người không có kiên nhẫn!"
"Anh ta nhất định bắt được trước Ngô Vân." Đối với hành vi của Tô Phi, Diệp Thanh Linh đánh giá như thế.
"Sao em biết?" Nhạc Nhạc tò mò hỏi, mỗi lần Thanh Linh giải thích đều không giống người thường.
"Bởi vì anh ta đi lấy thức ăn cho gia súc." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói xong xoay người sang đi trở về hồ cá.
Diệp Thanh Linh nói xong, tiếp tục xem Ngô Vân đuổi theo gà. Nhìn trong
chốc lát sau, thấy không có ý nghĩa, liền đi về hồ cá, đúng lúc này,
thấy Tô Phi từ trong phòng trở ra, trong tay bưng thức ăn của gà, vịt.
Nhạc Nhạc thấy, đi theo sau Diệp Thanh Linh, vẻ mặt bội phục nói: "Thanh Linh là thần sao như vậy em cũng đoán được."
Diệp Thanh Linh không nói lời nào, đi đến trước mặt Thượng Quan Sở nói: "Có thể về phòng sao?"
"Có thể." Thượng Quan Sở đem xô cá đưa cho Từ Ngôn thu dọn, sau đó kéo tay Diệp Thanh Linh rời đi.
Nhạc Nhạc thấy bọn họ rời đi, nói thầm nói: "không phải câu cá sao? Sao
không câu tiếp đi?" Nói xong, tò mò nhìn xô ca. Nhìn bên trong có hai
con cá lớn, Nhạc Nhạc không khỏi há to miệng, thở dài: "Thật sự là kì,
hai người này, thật sự là rất kì!"
"Ngạc nhiên." Từ Ngôn tựa hồ đối với tốc độ câu cá Thượng Quan Sở sớm
nhìn quen không trách, khinh thường nhìn Nhạc Nhạc liếc mắt một cái.
Nhạc Nhạc nhìn Từ Ngôn dùng vài giây đã thu dọn xong, nhìn bóng dáng Từ
Ngôn rời đi, nhỏ giọng nói thầm, "Một đám quái thai." Nói xong ở trong
lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ bên người yêu nghiệt đều là quái thai sao? Sao
không có một người bình thường?
Kỳ thật Nhạc Nhạc không biết, ở trong mắt người khác anh ta cũng là một quái thai.
Bữa tối rất phong phú, mọi người đều ăn thật vui vẻ. Vừa ăn xong bữa tối, còn có vài người xuất hiện ở cửa nhà Ngô Hải.
"Thiếu gia Sở." Bảy người diện mạo tuấn tú lễ phép kêu.
"Ừm." Thượng Quan Sở nhẹ nhàng gật đầu, anh ngồi ghế dựa bình thường giống như ở ngai vàng.
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu quét mắt bảy mỹ nam đột nhiên xuất hiện, này
vừa thấy liền lấy không lại thần, bộ dạng này cũng quá không thật rồi,
một đám bộ dạng cao lớn suất khí, so sánh với Thượng Quan Sở đương nhiên mỗi người mỗi vẻ.
Đối với bộ dáng xuất thần của Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở bất mãn
lấy tay ở trước mắt Diệp Thanh Linh lung lay vài cái, nói: "Thanh Linh,
anh không đẹp hơn bọn họ sao?"
Diệp Thanh Linh lấy lại tinh thần, xấu hổ kéo kéo khóe miệng, nói: "Không khác biệt lắm."
Nghe xong Diệp Thanh Linh trả lời, Thượng Quan Sở lạnh lùng trừng mắt
liếc nhìn bảy mỹ nam một cái, âm dương quái khí nói: "trang phục của các người không đẹp lắm nên thay đổi."
Bảy mỹ nam vẻ mặt ủy khuất nhìn trang phục của mình, tiếp theo thực u
oán liếc mắt Diệp Thanh Linh một cái, tập thể ở trong lòng âm thầm kêu
khổ, thiếu gia Sở ngươi này dấm chua ăn cũng quá rõ ràng đi!
Thấy bọn họ không nhúc nhích, Thượng Quan Sở nhìn bảy người, nói: "Các người..."
"Đã hiểu chúng tôi liền đi đổi." Bảy người nói còn chưa nói xong, liền biến mất ở trước mặt mọi người.
Bảy mỹ nam đi rồi, Nhạc Nhạc hì hì cười nói: "Thượng Quan Sở anh ở nơi
nào có nhiều người đẹp trai như vậy." Trong mắt kia rõ ràng viết mấy chữ 'Tôi thích'.
Nhìn bộ dáng Nhạc Nhạc mắt phát sáng, Thượng Quan Sở lạnh lùng nói: "Bọn họ không phải đồng tính luyến ái."
"Anh mới đồng tính luyến ái." Đối với cái đẹp, anh ta thưởng thức một chút có làm sao?
"Đã không phải đồng tính luyến ái, cậu lúc này là ánh mắt gì." Từ Ngôn ôn hoà nói.
"Anh... Anh... Anh như thế nào cũng khi dễ tôi." Nhạc Nhạc vẻ mặt cong
vẹo, nhìn Diệp Thanh Linh nũng nịu lại tội nghiệp nói: "Thanh Linh, em
phải làm chủ cho anh."
Diệp Thanh Linh gật đầu rất đồng ý, đặc biệt gió thoảng mây trôi nói: "Em sẽ hỏi ý kiến bọn họ."
Lời này của cô, mọi người nghe không hiểu lắm, đều tò mò nhìn cô. Thấy
mọi người vẻ mặt bộ dáng mê mang, Diệp Thanh Linh tiếp theo thản nhiên
nói: "Hỏi bọn hắn ai muốn cưới Nhạc Nhạc."
Mọi người liếc mắt một cái bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt 'A' một tiếng,
vẻ mặt hiểu rõ hướng về phía Nhạc Nhạc vừa gật đầu vừa cười quái dị.
Nhạc Nhạc bị nhìn sợ nổi da gà, không khỏi đánh cái rùng mình, thanh cổ
họng nói: "Thanh Linh em đừng nghĩ bậy anh không phải ý đó."
"Tốt." Diệp Thanh Linh gật đầu.
"Này không kém nhiều lắm." Nhạc Nhạc vừa lòng nở nụ cười.
Lúc này bảy người thay đổi giả dạng lại xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mỗi người đều một thân đen, trên mặt đeo có 1 cái kính râm to, đem vốn
dĩ đẹp lại đem nửa gương mặt che đi.
Diệp Thanh Linh vừa thấy kinh hách một chút, thân thể không tự chủ được rụt vào ghế dựa một chút.
Thượng Quan Sở nhìn thấy phản ứng Diệp Thanh Linh, lạnh giọng chất vấn, "Các người làm sao vậy? Đóng vai xã hội đen sao?"
Bảy người ở trong lòng vô l