Pair of Vintage Old School Fru
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326670

Bình chọn: 7.5.00/10/667 lượt.

uốn

giết Tưởng Tịch, đây là phạm tội đó, em có biết hay không? Andy, em đừng tiếp tục sai lầm nữa, thu tay lại đi! Nói lời xin lỗi, tất cả mọi người sẽ tha thứ cho em.”

Vẻ mặt giống như một người đại diện lương thiện, có trách nhiệm.

Giống như là chị ta cho tới bây giờ chỉ là người bình thường, chưa từng tham gia hại Tưởng Tịch.

Andy nhìn thấy gương mặt quen thuộc đi theo Đinh Mi, nhìn thấy chứng

nhận phóng viên, lúc này mới phát giác cô ta đã bị Đinh Mi, người chị

ruột này gài cô ta, để cô ta làm con cừu non chịu tội thay. Đinh Mi đã

mượn việc này để rửa bỏ oan khúc.

Bên ngoài toà nhà công ty xảy ra án tập kích ngôi sao. Người bảo vệ của hôm đó, vốn nên yên phận làm nhiệm vụ trực, đã nhận được toàn bộ tiền lương tháng đó, đồng thời cũng nhân tiện nhận được thư xa thải.

Những chuyện này đối với Tưởng Tịch mà nói, cũng không có ý nghĩa gì.

Cô chỉ quan tâm đến một việc: Vấn đề Đinh Mi.

Andy làm hại cô, bị truyền thông chụp được, là gieo gió gặt bão, là đáng đời cô ta.

Nhưng Đinh Mi thì sao?

Tưởng Tịch không phải là cô gái nhỏ ngây thơ, sẽ không tự cho là đúng mà cảm thấy rằng Đinh Mi bởi vì sợ hãi video bị vạch trần mà hối cải, sau này sẽ không bao giờ hại cô nữa.

Phối hợp với nhân viên công chức ghi chép lại xong khẩu cung có liên quan đến, Tưởng Tịch khép áo khoác lại, đẩy xe lăn rời khỏi cục cảnh sát.

Gần tháng mười một, cảm giác mát thật rõ ràng, ngẩng đầu, ánh nắng mười giờ sáng đâm vào mắt rất đau.

“Tưởng Tịch.” Vương Mộng lo lắng xông lại. “Anh Lục đã huỷ bỏ toàn bộ lịch trình hôm nay của cô. Cô muốn đi bệnh viện hay không?”

Vương Mộng nhắc tới, Tưởng Tịch mới cảm giác được đau đớn, tựa như thương tích cô dưỡng lâu như vậy lại tái phát, mặt nhăn nhó, cô hừ một tiếng: “Cũng được!”

Cách cục cảnh sát không xa chính là bệnh viện hạng nhất của thành phố. Vương Mộng chạy xe đến ven đường, một chân vừa mới bước ra, điện thoại của Tần Thành liền gọi đến.

Vương Mộng nhìn đám người đang nằm viện ở phía trước giờ phút nào cũng có thể ùa lên thì ngoan ngoãn lui về trong xe.

“Em đang ở bệnh viện?”

Tưởng Tịch nhìn nhìn xe cấp cứu vừa mới dừng lại, do dự nói: “Vâng, chỉ đến xem một chút.”

“Tôi mới rời đi một ngày, em lại có chuyện. Bà Tần, em cũng thật sự là, không rời xa tôi được?” Tần Thành dựa vào vách tường khách sạn, im lặng nhớ đến chiêu thứ hai của hai mươi bảy cách yêu đương: “Đàn ông không xấu xa, phụ nữ không thương.”

Tưởng Tịch ngừng lại nửa phút, khoé mắt co rút vài cái, nâng tay khẽ kẹp điện thoại. Giọng nói của Tần Thành lại truyền tới, lần này thế nhưng lại nghiêm chỉnh. “Tôi kêu Mạnh Nhiên đi lo chuyện này, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều tôi trở về.”

Tưởng Tịch: “…”

“Tưởng Tịch.” Vương Mộng xoắn tay lại. “Chúng ta có nên rời đi hay không?”

Tổng giám đốc Tần tự mình gọi điện thoại lại, là muốn Tưởng Tịch đến bệnh viện của Tề thị. Loại bệnh viện người bình thường tới này rất không an toàn.

“Rời đi?” Tưởng Tịch lấy di động lại, quơ cái tay bị thương. “Cô có vấn đề gì à?”

“Tôi không sao, hoàn toàn không có việc gì!” Vương Mộng xấu hổ ngồi thẳng thân mình lên. “Tổng giám đốc Tần gọi điện thoại lại, tôi còn nghĩ cô muốn đi bệnh viện của Tề thị!”

“Thương tích của tôi không nặng, bệnh viện thành phố cũng đủ chữa tốt rồi.” Mở cửa xe, Tưởng Tịch nghĩ đến một việc, lại ngồi trở về, nói: “Vương Mộng, tôi nghĩ mấy ngày nay cô cũng cảm thấy được.”

Vương Mộng vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn Tưởng Tịch.

“Trong công ty đều loan truyền tôi luôn liên quan đến Tần Thành. Không sai, chúng tôi là hai người có quan hệ, có lẽ càng gần hơn so với các cô nghe đồn.”

Cho nên hôm nay khi cô đi đón Tưởng Tịch, thấy một đôi dép lê của nam ở cửa nhà, là của tổng giám đốc Tần!

Ánh mắt của Vương Mộng giống như một con thú nhỏ, khiến cho Tưởng Tịch cười khúc khích, cô xoa xoa tóc cô ta, nói: “Cô đừng lo lắng, chỉ cần yên phận làm tốt công việc trợ lý là được rồi. Cho dù có một ngày tôi và tổng giám đốc Tần mỗi người đi một ngã, cô cũng sẽ không thất nghiệp.”

Một nửa tâm sự bị nhìn thấu, Vương Mộng đỏ mặt, thì thầm: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Cô ta vẫn không hoàn toàn hiểu bản thân mình.

Dưới đáy lòng Tưởng Tịch thở dài, mà thôi, trong lúc này cô nói chuyện đó làm gì, không bằng đi coi thương tích trước rồi sau đó tìm người bàn tính chuyện tiếp theo.

Thương tích cũng không quá nghiêm trọng, nhưng mà thương tích vào thời điểm mấu chốt sắp sửa hồi phục lại bị va chạm nghiêm trọng, tạm thời hơi đau đớn, nghỉ ngơi vài ngày sẽ dưỡng tốt lại.

Nếu không có gì bất ngờ, giữa tháng mười một là có thể xuống đi bộ, cầm chút đồ không quá nặng.

Đây xem như là tin tức tốt nhất hôm nay.

Thêm vài ngày thuốc, Tưởng Tịch kêu Vương Mộc lái xe về thẳng công ty.

Giữa đường, cô nói sơ ý nghĩ của mình với Lục Mạnh Nhiên một lần, rồi sau đó cúp điện thoại.

Lúc này, phóng viên và paparazzi đều vây quanh trước cửa công ty, xe không qua được, nhân viên lui tới chỉ có thể xuống xe đi qua. Nhưng cứ như vậy, bộ mặt của mọi người đều bị lộ ra ánh sáng. Nhân viên bình thường cũng vậy, ngôi sao cũng vậy, hầu như t