Pair of Vintage Old School Fru
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326653

Bình chọn: 8.00/10/665 lượt.

cũng lập tức có nhân viên phục vụ chạy tới dẫn đường, đẩy xe lăn.

Phòng bao ở cuối hành lang, rộng vài mét vuông, trang trí theo phong cách cổ, trên vách tường có mấy cái đèn mô phỏng theo đèn cung đình đặc biệt tinh xảo.

Tưởng Tịch vừa quan sát căn phòng vừa tuỳ ý kêu một ít đồ ăn, ngoài ra còn kêu Vương Mộng chọn vài món cô ta thích.

Hai ngày nay Vương Mộng rất mệt. Nói gì đi nữa, cô nên đối xử với cô ta tốt một chút.

Lúc ăn gần no, Tưởng Tịch nói: “Tôi đi toilet một chút.”

Vương Mộng vội vàng buông đũa xuống: “Tôi cùng đi với cô.”

“Không cần.” Tưởng Tịch cười yếu ớt: “Tự mình tôi có thể đi, cô ăn đi.”

Trên hành lang có một đoạn đường trải thảm, lực ma sát lớn, không tốt cho xe lăn đi.

Tưởng Tịch vất vả đẩy vài cái, nhưng chỉ đi được một nửa.

Lúc này vừa vặn có người đi ngang qua, Tưởng Tịch rũ mắt một chút rồi ngẩng đầu gọi người nọ đến: “Quý ông này…”

Người đàn ông nghe tiếng, quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Tịch thì thân mình chấn động, kêu lên: “Tiểu Tịch.”

Tưởng Tịch thấy rõ bộ dáng của người đàn ông, cũng chấn động. Nhưng cô quen che đậy, nên khôi phục bình thường rất nhanh. “Cậu út, lại gặp mặt nữa.”

Phương Duệ không ngờ đêm nay có thể gặp được Tưởng Tịch. Từ ngày cô rời khỏi đến nay, bọn họ chỉ liên lạc có một lần, sau đó không có nói chuyện nữa với nhau nữa. Tuy rằng hàng ngày trên mạng và ti vi đều có tin tức của Tưởng Tịch, nhưng anh ta không liên lạc với cô, anh ta không có dũng khí.

Tưởng Tịch và nhà họ Phương cũng không có thân lắm, ngoại trừ năm cô mười tuổi đã ở cùng anh ta, nhưng sau khi nhà họ Tưởng suy tàn, cô và anh ta trên cơ bản cắt đứt liên lạc.

Nhận được điện thoại của Tưởng Tịch vào vài ngày trước đó, Phương Duệ còn tưởng rằng Tưởng Tịch đã tha thứ cho anh ta. Kết quả, cô chỉ muốn anh giúp đỡ mà thôi.

Nhưng như vậy cũng đã đủ để Phương Duệ vui mừng. Mặc dù có chút tính chất lợi dụng, nhưng anh ta không để ý. Tưởng Tịch có như thế nào thì cũng là người mà anh ta thương yêu nhất.

Cho nên đêm nay bỗng nhiên gặp mặt, thật sự là ngoài dự định.

Tưởng Tịch vẫn duy trì ý cười, nói: “Cháu tới chỗ này ăn cơm, thì ra là cậu út ở đây.”

“Tôi đến thử xem sao, nhân tiện mời một người bạn ăn cơm.”

“Vậy à!” Tưởng Tịch mỉm cười: “Cháu sẽ không làm trễ cậu út.”

Cô nói xong thì đẩy xe lăn lui lại.

Nhưng Phương Duệ nhanh tay đè lại tay cô, ánh mắt dịu dàng mang theo thân thiết: “Tôi đẩy cháu qua.”

Tưởng Tịch không lên tiếng, chỉ rút tay lại, để mặc Phương Duệ đẩy cô đi qua thảm.

Phòng bao của Phương Duệ cách toilet không xa. Tưởng Tịch rửa tay xong đi ra, anh ta liền ngồi xổm xuống, nói: “Tiểu Tịch, đúng lúc người hôm nay tôi mời cũng là người cháu quen.”

Người quen?

Không thể nào là những người nhà họ Phương đó?

Không cần. Tưởng Tịch nhớ tới sắc mặt của những người đó, lắc đầu: “Trợ lý của cháu đang chờ ở trong phòng bao, hôm nay chỉ sợ không được. Chờ hôm nào đi, hôm nào có cơ hội cháu nhất định sẽ mời cậu út ăn cơm.”

“Tiểu Tịch.” Âm thanh của Phương Duệ gượng gạo: “Cháu vẫn không tha thứ cho tôi sao?”

Tưởng Tịch mấp máy môi, muốn nói không, nhưng bỗng nhiên có một người từ chỗ quẹo đi tới, cô tập trung nhìn, thu lại lời muốn nói.

Người tới chính là Tần Thành.

Phòng bao Phương Duệ đặt rõ ràng là cao cấp hơn so với Vương Mộng đặt. Ba người lần lượt ngồi xuống, Tưởng Tịch ngồi giữa, Tần Thành và Phương Duệ ngồi hai bên.

Tưởng Tịch không biết Tần Thành có điều tra qua quan hệ giữa cô và nhà họ Phương hay không, nhưng lúc bàn chuyện làm ăn như thế này, thì không cần phải nói. Cho nên, cô cũng giữ im lặng. Đối với Vương Mộng ở bên kia, cô đã gởi đi một tin nhắn, kêu cô ấy ăn xong thì đi trước, cô đã thanh toán mọi chi phí rồi.

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Vừa rồi Tưởng Tịch ăn đã gần no, nên cũng không động đũa. Nhưng mà người nào đó dường như muốn xem kịch, không nói hai lời múc cho cô một chén canh trước.

“Cảm ơn tổng giám đốc Tần.”

“Không cần cảm ơn tôi.” Tần Thành quen thuộc gắp các món ăn khác. “Với quan hệ của hai người chúng ta, không cần phải nói cảm ơn!”

Sắc mặt của Phương Duệ đột nhiên biến đổi. Bên ngoài đồn rằng Tưởng Tịch được Tần Thanh bao nuôi, anh ta vẫn không tin, nhưng nhìn tình hình này chỉ sợ là sự thật trăm phần trăm.

“Xem ra quan hệ của tiểu Tịch và ông chủ Tần rất tốt.”

Tần Thành nhướng mày, con ngươi giống như giọt mực. “Quan hệ của ông chủ Phương và Tưởng Tịch cũng không tệ.”

Tưởng Tịch chợt ngừng tay, híp mắt nói: “Ông chủ Phương thật ra là cậu út của tôi.”

“Thế à!” Bộ dáng Tần Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tưởng Tịch nhìn thấy rất giả dối. “Thảo nào tôi nói sao mà dung mạo của Tưởng Tịch và ông chủ Phương hơi giống nhau.”

Tưởng Tịch trợn mắt, nhưng ngầm thừa nhận lời của anh.

Con cháu của nhà họ Phương ít nhiều đều có dáng vẻ hơi giống nhau. Dung mạo của Tưởng Tịch là từ bà Tưởng, Phương Duệ và bà Tưởng cùng chung một mẹ, cho nên, cô và Phương Duệ có chỗ giống nhau thì cũng bình thường.

Phương Duệ cũng cười, nhưng vẻ mặt không còn dịu dàng như trước đó.

Hai người đàn ông nói chuyện xoay quanh Tưởng Tịch vài phút, rốt cuộc chuyển đề tài