Old school Swatch Watches
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326232

Bình chọn: 9.5.00/10/623 lượt.

người phụ nữ đã gọi trà, trà Thiết Quan Âm hảo hạng, hương thơm bay lượn lờ.

Tưởng Tịch nhấp một ngụm, hài lòng hít vào một tiếng.

“Cô cũng hiểu biết về trà?” Người phụ nữ chống cằm, mắt xếch nhíu nhíu.

“Hiểu biết một chút.”

Trước kia, ông Tưởng chính là một trong những cao thủ thưởng thức

trà. Cô là con gái, mưa dầm thấm đất, tự nhiên học được một chút cách

thức.

“Đàn cổ thì sao?”

“Từng học một khoảng thời gian, nhưng đã có nhiều năm không đụng tới.”

“Là như vậy sao!” Người phụ nữ tiếp tục nói một mình, Tưởng Tịch nghe không hiểu gì cả.

“Đúng rồi, vẽ tranh thì sao?”

“Từng học vẽ tranh.”

Người phụ nữ à một tiếng, rồi trong giây lát nhảy dựng lên: “Tôi nhớ ra rồi, cô học ngành mỹ thuật.”

Cô học ngành mỹ thuật, chuyện này người trong giới showbiz gần như ai cũng biết!

“Vậy cô vẽ cho tôi một bức tranh được không?” Người phụ nữ mặt mày

hớn hở cười hì hì. “Tốt nhất là loại tranh thuỷ mặc, không cần giống y

như thật, trong cảnh có ý là được rồi!”

Tưởng Tịch đã không biết trả lời như thế nào.

Cũng may Dung An tương đối bình thường, nhớ rõ Tưởng Tịch là do mình dẫn tới.

Buồn cười trừng mắt liếc người phụ nữ một cái, Dung An quay đầu lại

nói: “Đầu óc chị ấy không bình thường, cô không cần nghe chị ấy!”

“Tôi…” Tưởng Tịch cảm thấy đầu óc của mình không được linh hoạt cho lắm, nhất định là do cách dẫn dắt của Dung An có vấn đề.

Dung An nhìn thấy Tưởng Tịch rối rắm, cười phì một tiếng.

Anh ta xoè tay ra, hướng về người phụ nữ, nói: “Chị có muốn tự giới thiệu mình một chút hay không?”

“Chao ôi, chị quên mất!” Người phụ nữ vỗ đầu, nhưng bởi vì động tác

quá lớn đã đụng ngã bình trà trên bàn, cái nắp rớt ra, nước chảy theo

mép bàn xuống đất.

Người phụ nữ che miệng lại, ngượng ngùng mở to hai mắt nhìn.

Tưởng Tịch: “…”

Ai có thể lập tức nói cho cô biết người phụ nữ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Chờ đến khi phòng được thu dọn tốt, trời bên ngoài đã tối rồi. Dung

An kêu vài món đồ ăn, mấy người ngồi ở trong phòng vừa ăn vừa nói

chuyện.

“Chị tên là Dung Lam.” Người phụ nữ nhai đậu hủ không chút hình

tượng. “Là chị của Dung An, em có thể gọi chị là chị Lam, cũng có thể

gọi là tỷ tỷ, nhưng chị càng thích em gọi chị là chị hơn.”

Tưởng Tịch: “…”

“Đúng rồi, chị là fan của em.”

“Cám ơn! Chị Lam.” Tưởng Tịch nghĩ nghĩ, nếu kêu là ‘chị’, giống như

cố ý lôi kéo làm quen với Dung An, cô vẫn nên kêu ‘chị Lam’ là được rồi.

“Không cần cảm ơn chị!” Dung Lam gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén của Tưởng Tịch. “Hình tượng của em cho chị cảm xúc.”

Tưởng Tịch: “…”

Đại khái là số lần cô lặng người quá nhiều, Dung An không chịu nổi, nói: “Chị ấy là nhà biên kịch phim.”

Nói đến chuyện này, Dung Lam lập tức phấn chấn, kiêu ngạo nói: “Tất cả phim của tiểu An đều là chị viết kịch bản đó!”

“Cho nên thần kinh của chị ấy có chút không bình thường.”

Người đàn ông nói lời ác độc ở trước mặt này vẫn là Dung An sao?

Tưởng Tịch nghi ngờ mình bị ảo giác, cái người đạo diễn Dung cố chấp,

lạnh lùng ở đâu rồi?

Nhưng dù sao diễn viên vẫn là diễn viên, trong lúc Dung An gắp thức

ăn, Tưởng Tịch đã che giấu hết mọi cảm xúc trên mặt, chỉ giữ lại một

hình tượng ôn hoà.

Dung An cũng không nhìn Tưởng Tịch, tiếp tục nói: “Chị ấy phải xuất

ngoại, muốn trước khi đi được gặp thần tượng một lần. Cho nên hôm nay

tôi đã mang cô lại đây không nói trước, là lỗi của tôi. Nếu mang đến

phiền phức cho cô hoặc là…”

“Không phiền, không phiền!” Tưởng Tịch nghe thấy lời nói của Dung An, trong lòng nổi lên cảm xúc đặc biệt. Cô biết đó là lòng thoả mãn nhỏ bé của một minh tinh khi được fan thừa nhận. “Em thật vui mừng được chị

của đạo diễn Dung ủng hộ em!”

“Chị cũng cảm thấy như vậy!” Dung Lam nói chen vào. “Hôm nay chị đến chính là muốn tạm biệt nó, sau là gặp gỡ em!”

Nói xong, Dung Lam lại gắp đồ ăn cho Tưởng Tịch.

“Cám ơn chị!” Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với fan, nhưng lại là fan đã nặn ra nhân vật mà cô diễn, nếu nói trong lòng Tưởng Tịch không vui

mừng sợ hãi thì khẳng định là giả.

Cơm nước xong, trời hoàn toàn tối. Lúc này lên núi thì hơi phiền

phức. Sau khi Dung An trưng cầu ý kiến của Tưởng Tịch thì đặt hai phòng

nghỉ.

Sau khi tắm rửa bằng nước ấm trong cái thùng gỗ lớn giống như thấy

trong ti vi, Tưởng Tịch lấy giấy và bút mực – sau khi ăn xong đã chạy

tới cửa hàng văn phòng phẩm duy nhất ở trấn trên – bắt đầu vẽ tranh.

Sáu giờ sáng mai là Dung Lam lên xe. Lúc Tưởng Tịch dậy thật sớm đưa Dung Lam đi, đã đưa bức tranh cô vẽ suốt đêm cho chị ta.

“Đây là tranh em vẽ?” Dung Lam khó tin trợn tròn mắt, miệng cũng mở thành hìn chữ O.

“Vâng.”

“Cám ơn em!” Dung Lam vừa nhún vừa nhảy, lôi kéo Tưởng Tịch nói chuyện, rồi mới lưu luyến không rời mà lên xe.

Đưa Dung Lam đi xong, hai người nên quay về đoàn phim. Tưởng Tịch thu dọn các thứ, cùng Dung An đứng trước cửa quán cà phê chờ xe.

Trải qua tối hôm qua, nhận thức của Tưởng Tịch về Dung An thay đổi hẳn.

Cho nên, hôm nay là cô mở lời trước. “Con người chị Lam thật đáng yêu!”

“Chị ấy cũng có chút điên.” Nói đến chị của mình, lời nói của Dung An nâng lên. “N