
ánh mắt của những ngừơi khác.
“Mệt.” Tưởng Tịch vác trên lưng một ba lô du lịch cực lớn, chỉ chỉ ba lô du lịch đang mang của Lâm Dật, nói: “Nhưng anh Lâm chắc là còn mệt
hơn cả tôi!”
Lâm Dật ngẩn ra, nở nụ cười. “Tưởng Tịch, cô là một nữ diễn viên mà tôi thấy thật sự rất đặc biệt.”
Đặc biệt đến nỗi anh ta không tự chủ được muốn gần gũi.
Vì thế, chặng đường kế tiếp, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Chuyện
Lâm Dật đã quay phim nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, chuyện thú vị
trong đoàn phim, hạ bút thành văn. Tưởng Tịch lắng nghe rất nhiệt tình.
Về phần Andy, Tưởng Tịch đợi cô ta hai lần, nhưng cô ta bất luận thế nào cũng không theo kịp, Tưởng Tịch không chờ cô ta nữa.
Khi trời sẩm tối, đoàn phim rốt cuộc tới nơi dừng chân.
Nhưng khi thấy rõ quy mô của nhà trọ thì một đợt kêu rên mới lại bắt đầu.
“Anh Phạm, chúng ta thật sự phải ở chỗ này sao?”
“Anh Phạm, ở chỗ này không có nhiều phòng lắm, chúng ta phải ở như thế nào?”
“Anh Phạm…”
“Đừng ầm ĩ!” Phạm Vân Phàm nghe không nổi nữa, đứng ra nói: “Đoàn phim thuê nhà nhất định đủ ở, các người yên tâm.”
“Nhưng mà, nhà chỉ có mấy phòng như vậy!” Andy không nhận thức nói,
muốn để cô ta ngủ cùng với những người khác là tuyệt đối không có khả
năng.
“Yên tâm, sẽ cho cô một phòng.” Phạm Vân Phàm vô cùng chán ghét Andy
này. Những minh tinh lớn khác còn chưa nói chuyện mà cô ta chỉ là một
người mới debut lại than phiền tới than phiền lui.
Nếu sau này thật sự nổi tiếng, chẳng phải sẽ không để mọi người vào mắt?
Dưới đáy lòng Phạm Vân Phàm đánh dấu gạch chéo Andy một cái.
Tiếp theo là phân bố phòng ở.
Dung An là đạo diễn, dĩ nhiên là một mình ở một phòng; nam chính, nam phụ, nữ chính, nữ phụ mỗi người một phòng; những diễn viên còn lại thì
hai người một phòng; nhóm trợ lý, nhóm thợ hoá trang, cùng với thợ quay
phim, dựng cảnh, tất cả bốn người một phòng.
Nói xong, mọi người bắt đầu dọn đồ đạc.
Sát vách phòng của Tưởng Tịch là phòng của Lâm Dật và Trương Vân,
thoạt nhìn bên trong rộng rãi mà lại sạch sẽ hơn so với bên ngoài.
Tưởng Tịch kêu Vương Mộng để hành lý lên trên cái giường trống, nói: “Cô đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Tôi không mệt.” Vương Mộng cố gắng hăng hái tinh thần. Vừa rồi ở
trên đường đi, trong các nữ trợ lý, chỉ có một mình cô là không có hành
lý cồng kềnh.
Trong lòng Vương Mộng rất cảm động, đồng thời hạ quyết tâm muốn thu
xếp những chuyện vụn vặt của Tưởng Tịch cho tốt, để cho cô ấy không lo
lắng gì ngoài đóng phim.
“Khỏi cần!” Tưởng Tịch giở mền ra nằm xuống. “Vương Mộng, cô đi làm
quen với bạn cùng phòng trước đi, thời gian ở chung rất dài.”
Không có giao thiệp tốt với bạn cùng phòng thì Vương Mộng sẽ không thể sống dễ chịu trong thời gian này.
Tuy rằng vùng núi hẻo lánh, cũng may là không thiếu nước, đồ ăn cũng tạm đầy đủ.
Buổi tối Tưởng Tịch ăn chút cháo, chỉnh đốn qua loa, liền nằm xuống ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau thức dậy, đồ ăn cũng đã làm sẵn, mọi người ăn xong, lập tức khởi công.
Trong vùng núi ít người, có một số nhà ở rách nát không thể tả. Bởi
vì không có người ở, sau khi Phạm Vân Phàm thương nghị với chính phủ và
dân chúng địa phương, đã biến thành nơi đoàn phim quay chủ yếu.
“Bạch Tâm” Lâm Dật đi theo sau lưng Tưởng Tịch: “Cô không nói từ hôm qua, là phát hiện cái gì sao?”
Tưởng Tịch dừng bước chân một chút, nói: “Không có.”
“Vậy cô nghỉ ngơi một chút đi.” Lâm Dật quấn quít lấy cô. “Bạch Tâm, virus không thể ngày một ngày hai nghiêm cứu ra.”
“Tôi hiểu được.” Tưởng Tịch đeo bao tay cao su vô khuẩn màu trắng,
lật xem thân thể tràn đầy vết thương lở loét. “Nhưng nghiên cứu ra nguồn gốc virus và phương pháp chữa trị sớm một chút không phải là rất tốt
sao?”
Vẻ mặt Lâm Dật khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu, cảm thấy bắt đầu kính nể Tưởng Tịch.
Quay phim liên tục đến tám giờ hơn.
Tưởng Tịch quay xong, vốn tính chợp mắt trong chốc lát, nhưng chẳng biết sao đã ngủ luôn.
Cho đến khi tiếng hét lớn của Vương Mộng truyền đến: “Cô lấy di động của Tưởng Tịch làm gì?”
“Làm cái gì thì liên quan đến cô à?” Andy nắm chặt di động của Tưởng
Tịch. Cô ta đúng là lấy trộm di động của Tưởng Tịch, nhưng như thế nào
cũng không tới phiên một người trợ lý nhỏ nhoi hét lên với cô ta.
“Đương nhiên là chuyện liên quan tới tôi!” Vương Mộng toàn thân đề phòng: “Tôi là trợ lý của Tưởng Tịch.”
“Còn tôi là sư muội của chị Tưởng đó!” Andy giơ tay lên. “Nói không chừng chị Tưởng…”
“Nói không chừng cho cô xem?” Trên mặt Tưởng Tịch lộ vẻ tươi cười ôn hoà: “Andy, cô lấy để làm gì?”
Lời nói ngoài đề
Rốt cuộc đã đến vùng núi…
À, các bạn đoán xem là Andy ra tay trước hay là Tưởng Tịch phản kích trước…
Mặc dù không đến 30 comments, nhưng Cat cũng sẽ đăng hai chương, chương này là bonus tặng cho các nàng đã comt ủng hộ Cat.
“Vừa rồi… Vừa rồi…” Andy chột dạ một chút, lập tức nghĩ tới người
trước mặt chính là một quả hồng mềm, liền tăng can đảm, nói: “Vừa rồi em nghe thấy di động của chị Tưởng reng, cho nên liền nhận giúp chị.”
“Phải không?” Tưởng Tịch vươn tay cầm lại di động, mở ra trước mặt
Andy. “Không có cuộc gọi mới, Andy