Snack's 1967
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326005

Bình chọn: 10.00/10/600 lượt.

ari của Tần Thành.

“Căn hộ chung cư rất tốt.” Tần Thành nghiêng người đeo dây an toàn cho cô. “Phòng ở rất sạch sẽ, giữa trưa anh đã kêu người ta dọn dẹp qua.”

“Nghe theo anh!” Tưởng Tịch buồn ngủ dựa vào lưng ghế. Cô mắt mở mắt nhắm cười với Tần Thành. “Nhưng sáng mai còn phải phiền anh đưa em đến đây.”

“Anh vô cùng vui lòng.” Tần Thành thâm ý cười rộ lên. Rất tốt, cứ tiếp tục như vậy, tường thành cuối cùng trong lòng Tưởng Tịch cũng sẽ nhanh chóng bị đánh chiếm. Đến lúc đó, bọn họ hai bên đều có tình, anh sẽ không cần nhịn nữa. Ừ, đến lúc đó, muốn ăn như thế nào liền ăn như thế đó, muốn ăn khi nào thì ăn khi đó.

Tưởng tượng ra bộ mặt của Tần Thành lúc này mà mắc cười muốn chết :)

Người đàn ông ba mươi hai tuổi vì thích một người phụ nữ mà còn chưa có được ăn mặn gì gì đó, Tần Thành cảm thấy anh không cần quá vĩ đại.

“Vậy đi thôi!” Tưởng Tịch cười như có như không quay đầu, lại bị hoảng sợ bởi đầu người xuất hiện trên cửa kính xe.

Một luồng lực nhào qua, Tần Thành vô thức bắt lấy, rốt cuộc phát hiện là Tưởng Tịch.

“Làm sao vậy?” Tần Thành đỡ Tưởng Tịch, nói giỡn: “Em muốn ôm ấp yêu thương ở chỗ này à?”

Liếc anh một cái, Tưởng Tịch chưa hết hoảng hồn, chỉa chỉa về cửa kính xe.

Tần Thành nâng mắt theo tay cô thì thấy, lặng im trong chốc lát, vẻ mặt khó coi quay cửa kính xe xuống.

“Tổng giám đốc Tần.” Đinh Mi đang cầm một áo khoác lông. “Vi Vi thấy Tưởng Tịch quên quần áo ở phim trường nên kêu tôi đưa lại đây.”

Mặt không đổi sắc nhận lấy ác khoác, Tần Thành nói: “Cảm ơn, cô có thể đi được rồi.”

“Được, tổng giám đốc Tần.” Vẻ mặt Đinh Mi không có nửa điểm buồn, cười nói: “Tổng giám đốc Tần đi thong thả.”

Ánh mắt Tưởng Tịch phức tạp nhìn chằm chằm cái áo khoác trong chốc lát, nói: “Áo khoác này không phải của em.”

Tuy rằng đèn bên trong xe mờ tối, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được áo khoác không phải là của cô, trái lại, kiểu áo khoác là của nam.

Phương Vi Vi kêu Đinh Mi đưa cô áo của đàn ông là có ý gì? Tưởng Tịch tuyệt đối không tin Phương Vi Vi không nhận ra áo này là không phải của cô.

Tần Thành không nặng không nhẹ nhéo vải của áo hai cái, sau đó quẳng áo ra ghế sau, khởi động xe.

Tưởng Tịch tính nói thì lại nghe thấy anh nói: “Em phải cẩn thận Phương Vi Vi.”

Không ngờ nghe được một câu như thế, Tưởng Tịch kinh ngạc sửng sốt đến nửa phút, cuối cùng nở nụ cười: “Anh đều đã nhìn ra, Phương Vi Vi diễn vở kịch này chỉ sợ là không tốt.”

“Ngoài xem em diễn ra, anh không có hứng thú với những người phụ nữ khác.” Tần Thành nói lên lời âu yếm không hề kém những người đàn ông khác chút nào. “Phương Vi Vi có tâm tư, sau này em chú ý một chút, đừng để cho cô ta làm em bị thương.”

Gần đây anh đã cho người điều tra một chút về Phương Vi Vi, phát hiện hành vi của cô ta không thích hợp, giống như mỗi bước đều có chuẩn bị sẵn sàng, có tính toán. Ngoài ra, năm Phương Vi Vi chín tuổi, có một giai đoạn không tra ra được, anh xem đến chính là đã được ai đó tô điểm cho đẹp. Đương nhiên, chính là bởi vì tô điểm đẹp quá độ nên mới bị anh phát hiện không thích hợp.

Tưởng Tịch nghe xong lời của Tần Thành, trong đầu có một khoảnh khắc trống rỗng.

Đúng, cô cảm thấy Phương Vi Vi không có ý tốt, hơn nữa, chắc chắn Phương Vi Vi đang tranh giành với cô. Đúng, Phương Vi Vi chẳng những đang tranh giành sự nổi tiếng của cô, mà còn tranh giành Tần Thành.

Trước kia cô không để ý. Nhưng hôm nay ở trong lễ khởi động máy, khi Phương Vi Vi nhìn Tần Thành, nói chuyện với Tần Thành thì biểu hiện ra điệu bộ cô gái nhỏ thẹn thùng, lập tức khiến cho cô ý thức được, mục đích của Phương Vi Vi không chỉ có sự nổi tiếng của cô mà còn có chồng của cô.

Tranh giành sự nổi tiếng, cô không ngại, trong giới showbiz từ trước đến nay mạnh được yếu thua. Nhưng Tần Thành, không có khả năng.

Kiếp trước là Nguyên Tấn Thần còn chưa tính, dù sao cũng là chuyện kiếp trước, cũng là sơ sẩy của cô, khiến cho mình cuối cùng mới biết được Nguyên Tấn Thần ở bên ngoài… Nhưng kiếp này, nếu Phương Vi Vi muốn giật Tần Thành từ trong tay cô, tuyệt đối không thể. Huống chi, hiện giờ cảm giác của cô đối với Tần Thành càng nhiều hơn.

Nhưng, Phương Vi Vi rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

Tưởng Tịch cân nhắc đề tài này mãi cho đến khi xe dừng lại ở dưới lầu khu nhà ở.

Tần Thành tháo dây an toàn, xuống xe mở cửa chờ Tưởng Tịch xuống xe, kết quả, người trong xe bất động.

“Bà Tần.” Tần Thành khẽ gọi, nửa bình thường nửa trêu ghẹo. “Nếu em không xuống xe thì anh sẽ bế xuống.”

Tưởng Tịch giật mình, hoàn hồn, vội vàng xuống xe.

Nỗi lòng của cô thật nặng, Tần Thành lo lắng xảy ra chuyện gì, vội vã đi đậu xe rồi trở về ôm Tưởng Tịch lên lầu.

Vào nhà, Tưởng Tịch ngồi trên sô pha vẫn không nhúc nhích. Tần Thành thay quần áo xong đi ra, thấy cô còn ngồi ở chỗ cũ, trong tay nắm chặt giỏ xách đến nỗi khớp xương trắng bạch.

Lúc này anh mới phát hiện cô bất thường.

“Tưởng Tịch.” Tần Thành ngồi xỗm trước mặt cô. “Hôm nay em làm sao vậy?” Nãy giờ bất thường, giống như mất hồn. “Tần Thành, em không sao.” Tưởng Tịch quẳng vấn đề kia đi, cúi đầu nhìn Tần Thành.

Cô sống lại