Snack's 1967
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326370

Bình chọn: 9.00/10/637 lượt.

ục giây, sau đó thì dường như chạy nhanh hơn. Hai gã đàn ông cũng không có nói chuyện, Tưởng Tịch chỉ nghe thấy tiếng gió mãnh liệt.

Cô không dám ngủ, thần kinh căng thẳng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, xe lại ngừng mấy chục giây. Lúc này Tưởng Tịch mới ý thức được vừa rồi là bọn họ ở trên đường cao tốc, bây giờ chắc là ra khỏi đường cao tốc.

Mấy gã này muốn dẫn cô đi đâu?

Tưởng Tịch suy nghĩ, cảm thấy dưới thân bắt đầu xóc nảy, cũng không phải là cảm giác rất mạnh, nhưng cô đang cuộn tròn lại trên ghế nệm, xe nhoáng lên một cái là cô sẽ bị lắc lư một cái.

Hơn mười phút sau xe rốt cuộc ngừng lại.

Tưởng Tịch nghe thấy có người mở cửa xe, sau đó một giọng đàn ông nói: “Người tới rồi?”

“Mang tới rồi.” Giọng nói đã từng uy hiếp cô vừa đi vừa nói: “Nhanh đi thông báo cho đối phương, người cô ta muốn đã ở trong tay chúng ta, kêu cô ta lập tức sẵn sàng tiền.”

“Được.” Giọng đàn ông dần dần nhỏ đi, theo sau đó là tiếng máy móc hoạt động, lớn chói tai.

Hai gã đàn ông quẳng Tưởng Tịch vào góc phòng, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Âm thanh máy móc vẫn còn tiếp tục.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không thể kết nối, xin mời gọi lại sau.”

Vẫn không có ai nhận!

Tần Thành nhìn màn hình dần tắt, không biết sao có chút hoảng hốt.

Nhà cách công ty không xa, nếu kẹt xe thì sẽ trễ một chút, nhưng Tưởng Tịch sẽ không không nhận điện thoại.

Ngoại trừ khi cô ấy làm việc thì sẽ tắt tiếng điện thoại, những lúc khác đều là để chế độ rung hoặc tiếng chuông.

Tần Thành ngồi không nổi nữa, cầm điện thoại lên gọi tới công ty.

“Tổng…Tổng giám đốc.” Người bảo vệ đang trực sốc khi nghe được giọng nói. Anh ta làm ở công ty đã hơn một năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhận được điện thoại của tổng giám đốc Tần.

“Bây giờ anh đi xem một chút xem xe của cô Tưởng có ở công ty hay không, đặc biệt là những chỗ kín đáo trong bãi đậu xe.”

Không phải là muốn xa thải mình. Người bảo vệ yên tâm, lấy đèn pin.

Ghi nhớ biển số xe của mọi người nhất định là bài học đầu tiên nhất của bảo vệ của TRE. Cho nên người bảo vệ nhanh chóng tìm được xe của Tưởng Tịch.

Nhưng bảo an đưa tay kéo, cửa xe mở ra dễ dàng.

Người bảo vệ biến sắc: “Tổng giám đốc Tần, xe của cô Tưởng quả thật đang ở bãi đậu xe, không có ở trong xe, hơn nữa, xe của cô Tưởng không có khoá.”

“Được rồi.” Sự tức giận của Tần Thành giống như muốn truyền tới đầu kia. “Anh lập tức thông báo với mọi người, tìm kiếm cô Tưởng trong toà nhà, trước tiên đừng có làm ầm lên.”

“Tôi đã biết!”

Cúp điện thoại, Tần Thành lập tức gọi cho Tần Tự, nhưng người nhận là Hạ Chi Khanh.

“Chị cả.” Tần Thành nhìn ngoài cửa sổ, gương mặt phản quang không thấy rõ thần sắc. “Anh cả có ở nhà không?”

“Anh ấy đang tắm.” Hạ Chi Khanh nhìn nhìn cửa kính. “Nếu cậu có việc gì gấp thì tôi sẽ gọi anh ấy một tiếng.”

“Không cần.” Tần Thành dừng một chút, nói: “Tôi muốn hỏi, những người bắt cóc chị lúc trước có còn không?”

“Chắc là không.” Nói đến chuyện cũ, Hạ Chi Khanh bình tĩnh khác thường. “Lúc đó anh cả cậu dùng một ít thủ đoạn, đưa mấy tên đó vào tù, sau đó lại nghe nói phán tù chung thân.”

Không phải bọn chúng là tốt rồi! Tần Thành thả lỏng lòng. “Vậy không có việc gì.”

“Khoan đã, cậu đừng cúp điện thoại.” Hạ Chi Khanh theo Tần Tự đã nhiều năm, nên có chút hiểu biết đối với Tần Thành. Cậu ta có thể vô duyên vô cớ hỏi cô chuyện năm đó, chỉ có một khả năng. “Có phải Tưởng Tịch đã xảy ra chuyện hay không?”

“Cô ấy vẫn chưa trở về.” Tần Thành nói: “Có thể là kẹt xe trên đường. Tôi đi nhìn xem.”

Hạ Chi Khanh hoài nghi, trực giác không phải đơn giản như vậy, nhưng cháo trong bếp đã chín, cô cũng liền gác lại bán tín bán nghi.

Phía bên Hạ Chi Khanh vừa gác điện thoại, Tần Thành lập tức thay giày đi ra ngoài.

Đến công ty mất hơn mười phút, năm phút sau, tất cả bảo vệ trực trong công ty có kết quả: Tưởng Tịch không có ở công ty.

Video giám sát cũng có thể nhìn thấy cô thật sự đã đi xuống lầu, vào bãi đậu xe.

“Video của bãi đậu xe đâu?” Tần Thành ngồi trong phòng giám sát chật hẹp, giống như ma quỷ đến từ điện ngục, khiến người ta không dám ngẩng đầu lên.

“Camera theo dõi bãi đậu xe…” Người bảo vệ đứng ra nói: “Camera theo dõi bãi đậu xe đã xảy ra trục trặc ngày hôm qua, cả ngày hôm nay đều đang sửa chữa.”

Vậy là tìm không thấy người?

Tần Thành không tin một người sống sờ sờ như thế có thể vô duyên vô cớ tìm không thấy. Anh không có thời gian theo chân bọn họ dây dưa, sải bước đi ra ngoài.

Trời tháng giêng vẫn còn lạnh. Khi Tần Thành ra ngoài chỉ mặc một cái áo len, nhưng anh giống như không cảm thấy gì cả, trong đầu chỉ có bốn chữ “Đi tìm Tưởng Tịch.”

Lời ngoài đề

Tần Thành: Vũ Sơ Ảnh, bà đem Tưởng Tịch đi đâu rồi?

Sơ Ảnh: Làm sao tôi biết được?

Tần Thành: Vậy là ai bắt cóc cô ấy?

Sơ Ảnh: Chương sau chẳng phải cậu sẽ biết sao?

Tần Thành: Bà chờ đó… Tưởng Tịch mà không tốt thì tôi cũng cho bà không tốt.

Sơ Ảnh: … Tiếng máy móc vẫn không dừng.

Tưởng Tịch dựa vào chân tường, yên lặng đếm thời gian.

Miệng cô bị băng keo dán đã muốn tê đi, tay chân thì bị trói lại một cục.

Kiếp trước, trong một