
iếm được nhiều tiền, nhưng không đủ để so với Tưởng Tịch.
Khi sắp đến nhà, Tần Thành nói: “Nếu em không thích người nhà họ Phương thì ngày mai tôi kêu công ty huỷ hợp đồng với Phương Vi Vi.”
Tưởng Tịch: “…”
Tần Thành tha thiết nhìn cô: “Em nói đi.”
Tưởng Tịch thản nhiên nói: “Anh không cần phải làm như vậy.”
Cô chán ghét Phương Vi Vi tận đáy lòng, nhưng không thể không để ý tới đại cuộc mà để Tần Thành huỷ hợp đồng với Phương Vi Vi. TRE đã tốn nhiều tiền để lăng xê Phương Vi Vi, một khi huỷ hợp đồng thì tất cả nỗ lực của công ty liền lãng phí. Nếu sau đó có một công ty khác nhân dịp ký hợp đồng với Phương Vi Vi thì công ty thật sự tổn thất lớn.
Nhưng quan trọng nhất là, cô có quyết định của chính mình.
Ở cùng một công ty, lúc Phương Vi Vi muốn thực hiện công kích cô, thì cô sẽ nắm cơ hội tốt để phản kích.
Giải quyết xong Andy, kẻ địch lớn nhất của cô liền biến thành Phương Vi Vi, Đinh Mi và người sau màn sai khiến Đinh Mi.
Nghe nói sau khi Đinh Mi có gà đẻ trứng vàng Phương Vi Vi này thì ở trong công ty càng khoái trá hơn.
Hiện giờ Phương Vi Vi ngang nhiên khiêu khích, còn Đinh Mi là một bộ dáng ta đây, Tưởng Tịch trực giác cô sẽ nhanh chóng tìm ra được người ở sau lưng hại cô. Đầu tháng giêng, Tưởng Tịch nhận được lời mời đại diện quảng cáo.
Là công ty châu báu đã mời cô làm đại diện quảng cáo năm rồi, bởi vì bộ trang sức mang xu hướng cổ điển đã được thị trường châu báu đặc biệt hưởng ứng, cho nên năm nay công ty châu báu tiếp tục mời Tưởng Tịch làm người phát ngôn cho bộ sản phẩm mới của công ty bọn họ.
Giá trị của cô bây giờ không giống như ngày trước, nhưng cấp cao của công ty châu báu cũng rất rộng rãi, chẳng những hoàn toàn không cò kè mặc cả với Lục Mạnh Nhiên, mà còn trả cát xê đại diện phát ngôn cao hơn giá trị của Tưởng Tịch một nấc.
Tiếng tăm làm việc của công ty châu báu coi như không tồi. Lục Mạnh Nhiên xác định từng chữ một của hợp đồng đến hai lần, chắn chắn bên trong không có vấn đề gì thì mới nhận hợp đồng.
Giữa trưa anh ta gọi điện thoại đến, xem Tưởng Tịch có thời gian thì kêu cô đến công ty ký tên một cái. Tuy rằng Tần Thành và Tưởng Tịch có quan hệ, nhưng cái này anh cũng không thể ký thay cho Tưởng Tịch.
Mùng hai, Tưởng Tịch và Tần Thành về nhà tổ Tần gia thăm Tần Tự và Hạ Chi Khanh. Mùng ba, mùng bốn đều ở trong nhà xem lại phim được chọn là hay của năm rồi, hơi nhàm chán một chút. Lục Mạnh Nhiên gọi điện thoại đến, cô lập tức thay quần áo đi ra ngoài.
Kết quả, vừa mới lái xe đến công ty, Lục Mạnh Nhiên bỗng nhiên nói có một chút vấn đề cần suy nghĩ lại của hợp đồng.
“Có phải có sơ hở gì hay không?” Tưởng Tịch lật từng tờ hợp đồng xem. Cô đã xem qua vài tờ, không thấy có vấn đề gì.
“Hợp đồng không có vấn đề.” Lục Mạnh Nhiên nói: “Chẳng qua là người quản lý của công ty châu báu gọi điện thoại nói ông chủ của bọn họ muốn cô đóng bộ phim mà ông ta đầu tư.”
Tưởng Tịch dừng tay: “Phim gì?”
“Bây giờ còn chưa rõ lắm.” Lục Mạnh Nhiên cũng thật bất đắc dĩ, nửa tiếng trước nghe điện thoại của người quản lý muốn sau khi đợi Tưởng Tịch đồng ý đóng phim thì sẽ lập lại hợp đồng lần nữa.
Không rõ là phim gì, cho nên Lục Mạnh Nhiên đã suy nghĩ việc này qua nhiều lần.
Nếu là bộ phim không tồi, bất kể là chế tác lớn hay không, cũng không mang lại tổn thất gì lớn cho Tưởng Tịch. Nhưng ngộ nhỡ là một bộ phim tồi… Còn nữa, người quản lý chỉ nói đóng phim, nhưng không có đề cập đến là vai diễn gì.
Nghĩ đến nhiều năm trước, trong lúc vô tình mình đã tạo ra một kinh nghiệm đau đớn thê thảm, Lục Mạnh Nhiên thật sự không dám tự quyết định.
Lục Mạnh Nhiên khổ não không thôi, Tưởng Tịch thì đang lưỡng lự.
Năm rồi, hợp tác với công ty này thật ra không thể nói là thuận lợi, nhưng sau đó quảng cáo thành công đã lột bỏ phần khúc mắc của cô. Nếu năm nay lại đại diện phát ngôn, với cô không có điều gì có hại, nhưng mà dưới điền kiện là không có đóng phim gì.
“Không nhận.” Lục Mạnh Nhiên rút hợp đồng ra, ném vào máy rọc giấy. “Với giá trị của cô, có thể có đại diện quảng cáo rất tốt.”
Tưởng Tịch lo lắng một lát, gật gật đầu.
Cô hơi hiểu được suy tính của Lục Mạnh Nhiên. Mặc dù cô lăn lộn trong giới này không lâu, nhưng đã có tác phẩm điện ảnh đầu tay được giới điện ảnh trong nước thừa nhận là diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Với lại, qua hai tháng nữa là phim “2033” của đạo diễn Dung An sẽ công chiếu. Cô tin tưởng bộ phim này sẽ mang đến cho cô nhiều tiếng tăm.
Cho nên vì một cái quảng cáo mà đi đóng một bộ phim không biết tình tiết là gì, không cần quá mạo hiểm như vậy.
Bọn họ nói xong, Lục Mạnh Nhiên lập tức gọi điện thoại cho người quản lý của đối phương, từ chối quảng cáo.
Tưởng Tịch vốn nghĩ chuyện này đến đây là xong. Ai ngờ ngày hôm sau, người quản lý của công ty châu báu trực tiếp gọi điện thoại vào di động của cô.
Nghe ý của đối phương là thật sự muốn cô quay chụp quảng cáo, về phần đóng phim cũng muốn nói chuyện với Tưởng Tịch.
“Tôi nghĩ người đại diện của tôi đã nói rất rõ ràng.” Tưởng Tịch không phải là loại người làm việc lằng nhằng, chuyện cô đã quyết định, nhất là chuyện