
m mà còn bị bất đắc dĩ đi làm, giải quyết xong công việc Tần Thành liền hấp tấp chạy về nhà, dọc đường tiện thể mua mấy món điểm tâm. Anh hưng phấn chờ đợi buổi tối ngọt ngào đầu tiên của hai người, kết quả, về đến nhà phát hiện chờ đợi anh chính là căn nhà lạnh lẽo.
Ôm ý nghĩ có thể là Tưởng Tịch đi mua đồ ăn, Tần Thành chờ nửa tiếng, nhìn sắc trời ngày càng tối, nhịn không được, gọi điện thoại.
“A lô, em đang ở đâu?” Tần Thành cau mày hỏi. “Tôi chờ em về ăn cơm.”
Dựa vào giọng nói phập phồng, tưởng tượng ra vẻ mặt của Tần Thành, Tưởng Tịch có chút không biết nói gì: “Tôi ở bên ngoài.”
Nghe thấy âm thânh xe cộ không quá thường xuyên ở đầu kia điện thoại, Tần Thành nhíu mày lại. “Em đang ở khu ngoại thành?”
Quay đầu nhìn bảng hiệu phía sau một chút, Tưởng Tịch báo địa chỉ.
“Em đến chỗ đó làm gì vậy?” Tần Thành bắt đầu tìm quần áo, đổi giày. “Em chờ đó, tôi đi đón em, chậm nhất là hai mươi phút.”
Tưởng Tịch: “…”
Khi đến, cô ngồi xe gần một tiếng đồng hồ, anh chạy tới trong hai mươi phút, quả là tốc độ siêu nhanh đi!
Thật ra, Tần Thành tới đón cô thì còn gì bằng. Bởi vì ngoài anh ra, cô không tìm thấy người nào thích hợp đến đón cô trong đêm gia đình đoàn viên như thế này, nhưng mà không có nghĩa là cô muốn anh chạy quá tốc độ. Vì để đầu năm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tưởng Tịch vội vàng nói vào ống nghe: “Tôi không gấp, anh lái từ từ thôi.”
Nhưng cô còn chưa nói dứt lời thì ở đầu kia Tần Thành đã cúp điện thoại.
Gọi lại thì không có người nhận.
Nghĩ nếu anh lái xe thật nhanh mà nhận điện thoại thì càng dễ gặp tai nạn, Tưởng Tịch ngượng ngùng thu di động lại.
“Là anh Tần?”
Tưởng Tịch cong cong khoé môi, trên mặt là nụ cười thật sự vui vẻ. “Là anh ấy.”
“Các người ở chung với nhau?”
Tưởng Tịch gật đầu thừa nhận.
Một thau nước lạnh hắt xuống đầu, toàn thân Phương Duệ đêù lạnh. Anh ta cười cứng ngắc, buồn bả thất vọng: “Tiểu Tịch, cháu…”
“Cậu út.” Hôm nay đã nghe nhiều lời không muốn nghe, Tưởng Tịch không muốn nói thêm một cái gì nữa, chỉ nói: “Cháu đã nói qua, cháu đã trưởng thành, làm chuyện gì cháu đều có chừng mực.”
“Chú út.” Phương Vi Vi đợi không được Phương Duệ, tự mình mở cửa xe đi xuống.
Cô ta không có mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo len mỏng, vừa ra ngoài cả người đều lạnh đến run rẩy, lui vào cửa xe, lớn tiếng nói: “Mẹ cháu vừa gọi điện thoại hỏi khi nào thì chúng ta tới.”
Phương Vi Vi?
Thì ra là hai chú cháu bọn họ đang đi chung.
“Cháu trở vào xe trước đi, tôi qua liền.” Phương Duệ nói, ánh mắt từ đầu tới cuối đều ở trên người Tưởng Tịch. “Không biết chắc khi nào thì anh Tần lại đây, tôi mang cháu đi tìm một nơi nghỉ tạm trước đã.”
“Không cần.” Tưởng Tịch cười nhìn Phương Duệ. “Cậu út, cảm ơn cậu. Nhưng mà hiện tại cháu không cần.”
Cô cự tuyệt thẳng thừng, Phương Duệ không nói được câu nào, nhưng cũng không có rời đi.
Tưởng Tịch không quan tâm đến anh ta, cúi đầu nghĩ đến vẻ mặt của Phương Vi Vi ở trong xe. Trong trí nhớ không nhiều lắm của cô, dường như có một đứa cháu rất đeo Phương Duệ, chẳng qua là lúc đó cô không để ý, bây giờ nghĩ đến rất có thể là Phương Vi Vi.
Tần Thành quả thật nói được là làm được, hơn mười phút sau đã lái xe tới đây.
Khi anh xuống xe không quên cầm theo cái áo khoác, nhìn thấy Tưởng Tịch, cũng không màng xung quanh có người khác hay không, khoác lên cho cô trước.
Sau đó mới nhìn Phương Duệ, nói: “Anh Phương, cảm ơn anh đã chăm sóc Tưởng Tịch, tôi sẽ mang cô ấy trở về.”
Phương Duệ thản nhiên nói: “Đừng khách sáo, thật ra tôi cũng không có làm cái gì.”
Tần Thành mím môi, nói: “Anh Phương khiêm tốn rồi, chuyện hôm nay để bữa nào nói sau, chúng tôi còn phải về nhà ăn cơm, tạm biệt trước.”
Phương Duệ: “…”
Tưởng Tịch: “…”
Sao mà cô nghe thấy được mùi chua. Ngồi vào xe Tần Thành, Tưởng Tịch lập tức thoải mái đến nỗi lỗ chân lông toàn thân nở ra. Cởi áo khoác, vẻ mặt bày ra trạng thái hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng đây không có nghĩa là Tần Thành liền quên việc một mình cô ra ngoài.
Là đàn ông, đều ít nhiều có chút tính chiếm hữu. Buổi tối nhìn thấy vợ mình đứng chung với người đàn ông khác, tuy rằng người đó là thân nhân của vợ mình, trong lòng chung quy cũng có một vướng mắc.
Càng khỏi phải nói là quan hệ của hai người mới vừa có một bước tiến quan trọng.
Tần Thành cảm thấy được mùi vị khó chịu trong lòng, anh ủ vài phút rồi nói: “Hôm nay em tới gặp Phương Duệ?”
“Không phải.” Tưởng Tịch bình tĩnh thẳng thắn: “Nhà họ Phương ở đây, hôm nay ông lão Phương mời tôi đến.”
Tần Thành lập tức thu lại ý cười.
Anh biết hết chuyện năm đó nhà họ Phương đối với nhà họ Tưởng. Tuy rằng anh cũng sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng vì nhà họ Tần có ít bà con, hai người ông Tần và Tần Tự kinh doanh đúng chỗ, nên cái gọi là ân oán nhà giàu, anh chỉ có nghe qua, nhưng không có thể nghiệm.
Nếu không phải Phương Duệ giúp đỡ Tưởng Tịch mấy năm nay, cả nhà Phương Vi Vi hàng năm đều ở nước ngoài nên không tạo ra thương tổn cho Tưởng Tịch, thì anh đã không đồng ý công ty ra sức đào tạo Phương Vi Vi.
Mất đi một nghệ sĩ có tiềm lực có thể khiến công ty không k