XtGem Forum catalog
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326540

Bình chọn: 7.5.00/10/654 lượt.

quản lý, nhưng thời khắc mấu chốt thì chị ấy tuyệt đối có thể nói vào.

Lập lại những lời đã kể cho Tề Dịch trước đó, Tần Thành chuyển đề tài, nói: “Tôi kêu Mạnh Nhiên đi để ý video ở đó, quản lý của hội sở này có lổ hổng, nếu chị có thời gian thì đi nói chuyện với người phụ trách đi.”

Hai anh em nhà họ Tần kế thừa tính bao che khuyết điểm của ông Tần, Hạ Chi Khanh nghe Tần Thành nói phân nửa thì trong lòng liền sáng tỏ, nói: “Cậu chăm sóc cho Tưởng Tịch thật tốt, về phía hội sở, chị lập tức đi liên hệ.”

Tần Thành ừ một tiếng, tiếp tục cứng rắn nói: “Có lẽ tôi phải kiểm tra một số video.”

“Tôi sẽ kêu người bên kia duy trì phối hợp.”

Cuối cùng là điện thoại cho thư ký của công ty.

“Tiểu Vương, cô tức khắc lập ra một bản hợp đồng, đưa cho Giải trí KU.”

“…”

“Lập tức viết, nói là chúng ta muốn công ty bọn họ ký chuyển Vưu Bội sang đây…”

Đau đầu.

Tưởng Tịch cau mày, khẽ rên rỉ.

Tay chân cô không có sức lực, chỉ có thể dùng cái trán cọ vào gối mềm. Dường như như vậy mới có thể giảm bớt tác dụng phụ của thuốc.

Cô nhớ lại chuyện hồi tối, không nhớ được mình ra sao sau khi hôn mê, nhưng chuyện cuối cùng được Tần Thành mang đi thì cô hơi nhớ một chút.

Hiện tại, nghe được mùi hương trong lành quen thuộc trong không khí, Tưởng Tịch biết mình đang trong phòng ngủ ở nhà.

Tần Thanh hầu như không ngủ cả đêm. Lúc đầu hôm, anh không dám nhắm mắt một chút nào, e sợ Tưởng Tịch xảy ra phản ứng xấu gì. Nửa đêm về sáng, sau khi xác định thằng cha kia chỉ bỏ thuốc mê cô thì anh thoáng yên tâm, khi gần sáng mới dựa vào bên giường cô ngủ.

Nhưng Tưởng Tịch vừa lên tiếng, anh liền cảnh giác tỉnh lại.

“Em sao rồi?” Bàn tay to sờ sờ trên trán, làm dịu đi một ít khó chịu, lông mi Tưởng Tịch rung rung, chậm rãi mở mắt ra.

Đầu tiên cô nhìn thấy là Tần Thành với râu ria lởm chởm và quầng mắt đen đến nỗi có dùng phấn hoá trang cũng không che đậy nổi.

“Em có chỗ nào không thoải mái không?” Tần Thành lo lắng hỏi.

Cô tỉnh lại cũng không nói lời nào về chuyện gì đã xảy ra, hoặc là giám đốc Lưu kia đã bỏ thuốc gì khiến cho mình choáng váng.

“Tốt hơn nhiều.” Thật ra đầu còn rất đau, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Tần Thành, đau đớn của cô lại giảm đi một chút, trong ngực thì căng ra.

“Em đau đầu!” Thấy cô vô thức cọ cọ cái trán, Tần Thành nói với vẻ chắc chắn.

“Có một chút.” Tưởng Tịch hé miệng cười, nói: “Không thành vấn đề lắm, anh đừng lo lắng.”

Cô chưa dứt lời thì một đôi tay liền đặt lên huyệt Thái Dương của cô.

Tần Thành cố gắng thả nhẹ động tác, vừa nhìn vẻ mặt của Tưởng Tịch vừa điều chỉnh sức lực.

Anh mát xa cho cô xong thì trời đã sáng hẳn. Tưởng Tịch cũng khôi phục lại một ít sức lực.

Tần Thành mệt mỏi đứng lên, nói: “Em muốn ăn gì, tôi đi mua.”

“Khỏi cần.” Tưởng Tịch thò tay từ trong mền ra, kéo lấy tây trang cực kỳ nhăn nhúm của anh, ngáp dài nói: “Tôi còn hơi buồn ngủ.”

“Vậy em nghỉ ngơi đi, thức dậy thì ăn cơm.” Tần Thành xoay người kéo chăn giúp cô. “Tôi đi công ty.”

Ngày hôm qua Lục Mạnh Nhiên đã xử lý sạch sẽ video có liên quan đến Tưởng Tịch, cũng đã dựa theo chỉ thị của anh đi điều tra ra tất cả video quay được có liên quan đến giám đốc Lưu. Lát nữa anh muốn đích thân xem.

“Anh nghỉ ngơi một hồi trước đi.” Tưởng Tịch xê dịch thân mình, chừa ra một khoảng trống kế bên. “Về phía công ty, đến trưa mới đi hẳn là không sao.”

Cô hiếm khi chịu chủ động thân mật với anh, con ngươi của Tần Thành hơi co rụt lại, nhưng không di chuyển.

Tưởng Tịch cười: “Sao vậy, ông Tần không dám?”

Cô đoán là Tần Thành nghĩ cô đang báo đáp anh, thật ra là có một chút, nhưng phần lớn nguyên nhân không phải vì vậy.

Tưởng Tịch cô, cho dù thân bị giam trong tù cũng sẽ không vì báo ân mà để cho một người đàn ông thân mật với cô, trừ khi anh ta có trọng lượng không tầm thường ở trong lòng cô.

Tần Thành đúng là không dễ dàng bị người kích thích, nhưng hôm nay anh bị Tưởng Tịch kích thích một trận thật tốt.

“Bà Tần, em cho là tôi sẽ không dám?” Tần Thành mỉm cười nhìn Tưởng Tịch, cúi đầu hôn lên mí mắt cô một cái. “Ít nhất em để cho tôi đi tắm rửa một cái trước đã.”

Tưởng Tịch nghe vậy, nhớ tới anh mặc quần áo ngày hôm qua mà ngủ nên không thoải mái, khoát tay kêu anh đi ra ngoài.

Sức lực hiện tại của cô không đủ để đứng dậy tắm rửa, nên dứt khoát tiếp tục nằm ngủ.

Cho nên sau khi Tần Thành tắm rửa xong, lau khô tóc lần nữa rồi trở về, nhìn thấy chính là một người đang ngủ say.

Giường lớn được chừa ra một khoảng trống bên cạnh, anh xốc mền lên nằm vào, bàn tay to kéo Tưởng Tịch qua, nghiêng người ôm cô, nhắm mắt lại.

Khi Tưởng Tịch thức dậy thì phát hiện mặt mình đang chôn trong hõm vai của Tần Thành, trong tai là tiếng tim đập trầm ổn của anh, từng nhịp từng nhịp, cho cô một loại cảm giác an toàn đã lâu không gặp.

Cô sửng sốt, hồi lâu thì yên lặng cong khoé môi. Có lẽ đời trước từng bị thương vì tình yêu, nhưng đó không thể trở thành lý do để cô cự tuyệt tình yêu. So với trốn tránh, chi bằng dùng lòng thành của mình đánh cuộc một lần.

Nhẹ chân nhẹ tay ngồi dậy, lấy quần áo đến phòng tắm kế bên để tắm rửa, đến khi chỉnh đốn