
u đó Trác Đan Tinh vội vàng nói: "Cám ơn ông chủ."
Trác Đan Tinh nhìn người nằm trên giường, khuôn mặt anh tuấn, gò má đỏ ửng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . ."
Trong lòng cô không thoải mái, chỉ có thể than thở, muốn đem anh kéo lại chỉnh tề, đắp chăn, nhưng không ngờ lại bị Quyền Hàn trong mơ màng ôm lấy, để cô nằm trong lồng ngực anh.
Trác Đan Tinh cảm nhận được nhiệt độ trên người của Quyền Hàn, đỏ mặt muốn giãy giụa đứng dậy.
Quyền Hàn ôm chặt lấy cô, để cho cô không cách nào nhúc nhích, gương mặt của cô dính vào bộ ngực cường tráng của anh, cảm giác hơi thở nóng bỏng, sắp đem cô thiêu đốt.
"Anh Quyền Hàn, buông em ra." Trác Đan Tinh giùng giằng: "A!" Trợn to hai mắt, nhìn Quyền Hàn lật người đè lên thân thể cô, muốn đấm anh một cái, cô cảm nhận được trong tiếng hít thở và mùi rượu nồng đậm.
Mùi vị nồng nặc khiến Trác Đan Tinh cảm thấy buồn nôn, nhưng mùi rượu này cũng cho cô chút tư vị hạnh phúc.
Cô biết Quyền Hàn đang dùng lưỡi đặt lên môi cô một nụ hôn dạo đầu, đây là nụ hôn cô mong đợi nhất, coi như anh chỉ muốn thân thể của cô, Trác Đan Tinh cũng không thể trùng bước mà ngăn cản.
Ngón tay thon dài của Quyền Hàn vuốt ve gò má của Trác Đan Tinh, chạm thật nhẹ nhàng, yêu thương mà vuốt ve giống như che chở bảo vật quý giá.
Trác Đan Tinh bị Quyền Hàn vuốt ve, hoàn toàn quên chống đỡ rồi, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh hoàng.
Hô hấp Quyền Hàn trở nên dồn dập, trong mắt tràn đầy yêu thương, miệng nói một cách dồn dập: "Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . ."
Mấy câu nói đó kích thích Trác Đan Tinh, kéo cô từ trong u mê trở về với thực tại, cô liều mạng giùng giằng, coi như cô thích Quyền Hàn, cũng không muốn lần đầu tiên lại chỉ là vật thay thế một cô gái khác, làm như vậy đối với cô mà nói là sỉ nhục to lớn.
"Anh Quyền Hàn, anh tỉnh lại đi! Em không phải là Giản Nhụy Ái, anh buông em ra."
Quyền Hàn dưới sự thúc giục của cồn rượu, cô gái bên dưới lại mang theo hương thơm dịu dàng và thanh nhã, đã sớm tàn phá ý chí của anh, cả người bị anh gắt gao ôm lấy.
Đem môi áp sát vào trên môi Trác Đan Tinh, khiến cho cô cùng anh giao hòa.
Trác Đan Tinh giùng giằng, lại giãy giụa cố khống chế chất men rượu trong người Quyền Hàn, mắt thấy từng lớp quần áo của mình rơi xuống đất, cô sợ hãi, lại chẳng biết phải làm sao.
Quyền Hàn không nghĩ đến việc cô gái bên dưới là ai, chỉ biết nó có sức hấp dẫn như một cây anh túc, làm cho anh chẳng có cách nào mà kiềm chế, chỉ muốn vào cuộc ngay lập tức
Anh đặt một nụ hôn nóng rực lên trán cô, cánh mũi, môi của cô, cả cằm cũng có một nụ hôn. . . . . . Rồi bắt đầu đi xuống, không nhịn được gạt áo ngực của cô ra, nhìn thân thể xinh đẹp, bàn tay nóng bỏng lập tức đặt lên nhũ hoa đẩy đà của cô, cảm thụ sự mềm mại . . . . . .
Trời sanh tính Trác Đan Tinh là to gan, nhưng gặp phải chuyện nam nữ hoan ái, dù sao cũng là lần đầu, trong hốc mắt là sự bất mãn, khủng hoảng và luống cuống.
Cô không có biện pháp cự tuyệt những động tác của anh Quyền Hàn, nếu như là người khác cô đã sớm cho anh ta về Tây Thiên rồi.
Nhưng người đàn ông trên người cô hiện tại là người đàn ông mà cô yêu nhất, cô chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực mà phối hợp, coi như trong mắt của anh không phải là cô. . . . . .
Phố đêm phồn hoa, phòng khách hiện ra một mảnh kiều diễm….. Ở trong nhà tay chân Giản Nhụy Ái trở nên luống cuống, nhìn từng giây từng phút trôi qua, từng giây từng phút trôi lại bay mất, hai người kia không có chút tin tức nào, cũng không biết Trác Đan Tinh có thể đem Quyền Hàn trở về không.
Cô nằm ở chiếc ghế dài trong quán, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Nghe âm thanh mở cửa, Giản Nhụy Ái chợt thức tỉnh, thấy sắc mặt âm u của hai người, lo lắng hỏi "Anh Quyền Hàn, Đan Tinh, tối hôm qua hai người ở đâu, sao bây giờ mới trở về."
Trác Đan Tinh ngượng ngùng thả mắt xuống, không biết trả lời như thế nào về chuyện đêm qua của bọn họ.
Giản Nhụy Ái nghi vấn nhìn hai người, cứ có cảm giác bọn họ đang che giấu chuyện gì đó, hồ nghi cứ nhìn chằm chằm bọn họ, thấy quần áo trên người Trác Đan Tinh có chút nhăn nhúm, trên ngực hiện ra những dấu vết nhàn nhạt, đây hẳn là vết hôn, Giản Nhụy Ái hoàn toàn hiểu được những gì đã xảy ra đêm qua.
Đôi mắt Quyền Hàn trở nên thâm thúy, nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, hít sâu một hơi, nắm tay Trác Đan Tinh, nói: "Nhụy Ái, anh và Trác Đan Tinh đã ở chung một chỗ, tụi anh là một đôi."
"Nhụy Ái, tớ. . . . . ." Trác Đan Tinh nhìn vào đôi mắt kiên định của Quyền Hàn, trong lòng đã sớm vui mừng nở hoa, thấy Giản Nhụy Ái không động tĩnh, quệt mồm thầm hỏi: "Nhụy Ái, chẳng lẽ cậu không chúc phúc cho tớ sao?"
Giản Nhụy Ái bừng tỉnh khi hiểu ra, nếu như Quyền Hàn và Trác Đan Tinh ở chung một chỗ, đó là điều khiến cô vui nhất, cô đến chúc mừng cũng chẳng kịp, làm sao có thể không chúc phúc cho bọn họ: "Không phải, chỉ là tớ quá kinh ngạc, chúc mừng hai người, Đan Tinh, về sau cậu đã là chị dâu của tớ rồi."
"Chị dâu, cậu được lắm đó Giản Nhụy Ái, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tớ đi." Trác Đan Tinh vui vẻ hướng về phía Giản Nhụy Ái hầm hừ, nhưng trong lòng ch