Duck hunt
Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328005

Bình chọn: 10.00/10/800 lượt.

. Đó là ngôi sao điện ảnh mà anh Quyền Hàn thích nhất.

Đơn Triết Hạo chống ánh mắt say mê của Giản Nhụy Ái. Thấy ánh mắt cô đang tỏa sáng khi nhìn cái gì đó.

Ngay sau đó, khi anh đưa mắt nhìn qua, liền bắt gặp một người đàn ông điển trai. Không nghĩ đến cô lại có thể yêu thích anh ta; còn đưa đôi mắt sáng rực nhìn anh ta. Trước kia khi cô nhìn anh cũng chẳng như thế.

Anh có chút bất mãn. Đem mắt dời về gương mặt Giản Nhụy Ái. Chuyện ngoài dự đoán, khiến sắc mặt Đơn Triết Hạo lạnh đi vài độ. Giản Nhụy Ái, em có biết mình đang làm gì không. Anh im lặng vuốt ve cánh tay của mình.

Cô gái này ngứa da rồi sao.

Nếu không phải là đang đứng ở tiệc đấu giá. Anh rất muốn đánh mông cô vài cái.

"Khụ khụ. . . . . ." Đơn Triết Hạo ho khan mấy tiếng. Ho khan rất có tác dụng, lập tức đem tinh thần Giản Nhụy Ái kéo về.

"Hạo. Anh bị sao thế? Bị cảm à?" Giản Nhụy Ái nghi vấn nhìn Đơn Triết Hạo. Tay đưa đến trán anh. Rồi lại sờ trán mình. Không có sốt mà.

Cô đưa ánh mắt ngây ngốc nhìn anh. Ngược lại nghĩ Đơn Triết Hạo mang tư tưởng ác bá gì đó. Cứng ngắc lên tiếng: "Đừng."

Khi cô nghi vấn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đôi mắt chớp chớp mang theo mười phần sức quyến rũ. Đôi môi Đơn Triết Hạo hôn lên môi Giản Nhụy Ai, một giây đồng hồ sau anh mới buông ra.

Sắc mặt Giản Nhụy Ái trở nên ửng hồng. Bất mãn kêu lên một tiếng: "Hạo. Đang ở nơi công cộng. Không nên như vậy . . . . . ."

"Tại sao không thể. Em là bạn gái của anh mà." Anh cất giọng bá đạo, nói như mình đã làm đúng.

Lời nói ấy khiến cho Giản Nhụy Ái chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể khẽ chau mày một cái.

Cô đưa gương mặt không biến sắc nhìn về phía sân khấu. Người chủ trì có gương mặt xinh đẹp, giọng nói thanh thoát bắt đầu lên tiếng.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Trước khi đến buổi đấu giá từ thiện này, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhìn thấy những vật này. Tất cả đều là những báu vật có một không hai trên thế giới. Giá cả toàn là loại người bình thường không bao giờ nghĩ tới.

Những tế bào cơ thể Giản Nhụy Ái bắt đầu sôi trào. Đây là lần đầu tiên cô là khách trong một buổi tiệc đấu giá, trong lòng khẩn trương không biết phải nói gì, rất sợ mình sẽ làm sai chuyện gì đó.

"Em muốn mua cái gì, cứ nói cho anh biết." Đơn Triết Hạo dịu dàng nói.

Giản Nhụy Ái vội vàng khoát tay. Cô biết mình không thể tùy tiện mua đồ ở đây. Đều là vật cả đời cô cũng không mua nổi. "Không. . . . . . Không cần."

Trên màn ảnh xuất hiện một viên Ngọc Thạch, được đặt trong một chiếc hộp màu đỏ, xoay tròn, nhìn rất cao quý. "Đây là kim cương được khai quật nhiều năm trước. Có sớm nhất, thuộc về các quý tộc thời phong kiến. Từ thời Chu tới Thời Kỳ Chiến Quốc. Theo tài liệu ghi nhận đây là viên kim cương đa dụng mang tên Ngọc Thạch. Bất kể chúng ta mài dũa như thế nào nó cũng mang sắc thái của viên ngọc quý. Vẻ đẹp vô cùng thanh cao. Giá khởi điểm là năm mươi vạn. Mỗi lần kêu giá tương đương với mười vạn. Bây giờ bắt đầu kêu giá."

Năm mươi vạn. Cái giá này khiến Giản Nhụy Ái nuốt một ngụm nước bọt. Thật không tin tưởng. Một viên kim cương thôi mà đắt tiền đến thế sao?!.

Chỉ thấy một người phụ nữ cao quý. Cầm chiếc bảng nhỏ lên. Nhỏ giọng nói: "Sáu mươi vạn."

"Vị tiểu thư này ra giá sáu mươi vạn. Có ai ra giá cao hơn sáu mươi vạn không?" Người chủ trì hỏi.

Đột nhiên một giọng nói lớn tiếng vang lên. Quần tây áo sơ mi khá đơn giản. Cả người thô kệch giống như nhà giàu mới nổi. Cổ treo đủ trang sức bằng vàng, trên tay mang theo một chiếc lắc bảng to. Bộ dáng như sợ người khác không nhìn ra mình là người có tiền. "Bảy mươi vạn."

"Vị tiên sinh này ra giá bảy mươi vạn. Còn có không ai ra giá cao hơn không?"

"Tám mươi vạn." Người phụ nữ cao quý kia lại nâng giá.

"Một triệu rưỡi." Người đàn ông hét lớn.

Qua món hàng thứ nhất, không khí được đẩy lên cao trào. Bốn phía bàn tán xôn xao. 

"Một triệu rưỡi. Còn ai ra giá cao hơn không. Một triệu rưỡi lần thứ nhất. Một triệu rưỡi lần thứ hai. Thành giá. Chúc mừng ông chủ may mắn đầu tiên của chúng ta đi."

Bóng đêm bên ngoài dường như bất đồng với không khí bên trong hội trường. Sàn bán đấu giá nhu hòa với những ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt của mỗi người. Không khí trở nên vô cùng quái dị.

Giản Nhụy Ái ngồi ở chỗ này cảm thấy không mấy tự nhiên. Như đang đứng trong đống lửa. Nhàm chán đếm cừu.

Đơn Triết Hạo cùng mấy người ngồi bên cạnh đang trò chuyện với nhau. Dường như cuộc nói chuyện rất vui vẻ.

"Tiểu Nhụy. Có mệt không?." Đơn Triết Hạo xoay người nhìn sắc mặt của Giản Nhụy Ái. Lo lắng hỏi.

Thân thể Giản Nhụy Ái giống như bị điện giật, co rút lại, lắc đầu một cái.

Lúc này, trên màn ảnh xuất hiện Ngọc Quan Âm màu trắng. Ánh mắt ảm đạm của Giản Nhụy Ái không khỏi sáng lên. Thân thể khẽ run.

Ngọc Quan Âm là món đồ vật cha truyền con nối của nhà cô ngày trước. Nhưng vì làm tang lễ cho cha mẹ. Chỉ có thể nhịn đau mà bán nó. Không nghĩ đến sẽ gặp phải nó.

‘bùm’ trong nháy mắt. Tất cả ký ức xông vào đầu. Ngọc Quan Âm là bà nội để lại cho mẹ. Đó là món đồ mẹ cô rất trân quý. Cô liều mạng khắc chế nội tâm đau đớn của mình.

Trong nháy