Polly po-cket
Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323435

Bình chọn: 9.5.00/10/343 lượt.

n trước ôm

chặt đầu, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, tránh cho cái mông không phải

chịu sự giày vò của tam tỷ.

Một lúc sau, bên trong bức tường hoa kia chẳng thấy động tĩnh gì,

Linh Nhi thấp thỏm di chuyển một chân, mở một con mắt to trong veo như

nước của mình ra: Tam tỷ chưa ra ư? Lại thận trọng di chuyển chiếc chân

kia, rón rén nhỏm lên, qua khe hở của bức tường hoa dại, len lén nghe

động tĩnh bên trong: Haizz?

“…Linh Nhi ngu ngốc… ngoan ngoãn đi… đừng có chạy lung tung… Đánh đít đấy… Đại ca thương muội nhất, luôn luôn thiên vị muội…” Hồ ly đỏ nằm

trên chiếc giường hồng ngọc, đầu vùi vào trong chiếc chăn gấm ấm áp,

đang ngủ rất say, tư thế ngủ cũng rất yêu kiều, đang nói mơ không ngớt.

Tam tỷ đang ngủ, tam tỷ đang mắng Linh Nhi trong mơ. Những chiếc chân nhỏ khẽ khàng giẫm lên tấm thảm trải từ trong sơn động ra đến tận cửa,

bắt chước dáng đi êm ái của Sơn Mao[1'> tỷ tỷ tiến về phía trước được tầm một trượng, quay đầu nhìn, bình yên vô sự, hi hi.

[1. Sơn Mao: Mèo rừng'>

Linh Nhi lúc lắc cái đuôi nhỏ xù lông để thể hiện tâm trạng vui vẻ

của mình, sau đó, chân trước nối chân sau, dựa vào ưu thế nhỏ nhắn trời

ban, lao đi như bay, chạy về nơi đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt mời

gọi.

Linh Nhi đáng thương, một lòng chỉ muốt được ăn một bữa đùi gà no nê, không ngờ rằng đang tự đưa mình vào miệng “sói”, từ đó, không bao giờ

thoát ra được nữa…

Thiên linh linh địa linh linh, thần linh đi qua đi lại đừng hiển

linh, sát sinh không phải ý của ta, muốn trách thì trách… “Tiểu Phi

Phi.”

Kính Phi rụt cổ lại, lau lau đôi tay đầy dầu mỡ vào tạp dề, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng toét miệng cười, ngẩng đầu nhìn chủ nhân đang nhàn nhã đi tới:

“Thành chủ.”

“Gà sắp chín chưa?”

“Sắp rồi ạ.”

“Tiều hồ ly đến chưa?”

“…Có lẽ hôm nay… không ở nhà chăng?”

“Tiểu Phi Phi?”

Giọng chủ nhân đã bắt đầu cao lên, khiến lông mao trên người Kính Phi dựng hết cả lên, vội vàng đáp lại: “Vâng vâng vâng, thành chủ, tiểu

đồng sẽ đi nướng gà thật thơm, để mùi hương bay đi khắp sông cùng núi,

bay mười vạn tám trăm dặm, cho dù tiểu hồ ly của thành chủ có ở hang

cùng ngõ tận nào, cũng sẽ ngoan ngoãn chạy đến trước mặt thành chủ…” đợi chết.

Biết điều đấy. Thu Hàn Nguyệt tạm thời thấy rất hài lòng. “Có được

Tiểu Phi Phi tận tâm tận lực như thế này, thì việc tiểu hồ ly của ta

quay lại l có hy vọng rồi, tốt lắm!”

Kính Phi vừa mới thở phào nhẹ nhõm được nửa hơi, đã nghe thành chủ

đại nhân nhà hắn tuôn một tràng: “Tiểu hồ ly không quay lại, tay của

Tiểu Phi Phi không thể dừng, tiểu hồ ly à, người không thể hại Tiểu Phi

Phi của ta vất vả quá mức như thế chứ.”

“…” Tiểu hồ ly, vì chúng sinh trong núi này, vì Kính Phi đã từng có

một ý nghĩ nhân từ với ngươi, hãy mau mau chạy tới trước mặt thành chủ

đại nhân của ta mà hiến thân đi, cùng lắm, mùng một ngày rằm, Tiểu Phi

Phi sẽ đốt vàng mã cúng hoa quả cho ngươi…

“Linh Nhi muốn ăn, Linh Nhi muốn ăn gà!” Như thể đáp lại lời nguyện

cầu của Tiểu Phi Phi, một chùm sáng màu trắng bỗng nhiên từ trên trời

rơi xuống.

“Linh Nhi muốn ăn gà, hu hu, người xấu, cho Linh Nhi ăn gà…” Thân

hình nhỏ bé của Bách Linh Nhi ra sức giãy giụa trong lòng bàn tay lớn,

cái miệng nhỏ không ngừng há ra, chỉ vì muốn được chiếc đùi gà béo ngậy

người ta đang cầm ở tay kia.

“Tiểu tử, vì ngươi, bổn thành chủ đã tức giận suốt mấy hôm nay, đâu

có dễ dàng để ngươi ăn như thế?” Thu Hàn Nguyệt không màng tới hình

tượng thành chủ thiếu hiệp của mình gây dựng bấy lâu nay, há miệng cắn

một miếng thịt gà, nhai nhồm nhoàm, có tiếng lít chít trong cái miệng

nhỏ của tiểu hồ ly trước mắt và sự ai oán trong đôi mắt to của nó làm

gia vị, cảm thấy món gà nướng hôm nay ngon đặc biệt.

“Linh Nhi muốn ăn, Linh Nhi nhất định phải ăn!” người xấu không cho Linh Nhi cũng phải ăn.

Để thỏa mãn cơn thèm, Bách Linh Nhi với bản tính kiên định không sợ

hãi, dốc hết sức lao lên, khi đã chồm lên được bàn tay kia rồi, lập tức

nước mắt ầng ậc nhìn vào miếng thịt béo ngậy thơm ngon cuối cùng trên

cái đùi gà chui vào miệng của “người xấu” kia. Chẳng còn để ý được gì

nữa, nàng lập tức nhằm thẳng đôi môi bóng mỡ kia mà lao tới, “Cho Linh

Nhi, cho Linh Nhi ăn!”

Kính Phi lấy tay áo che mặt, không nhẫn tâm nhìn cảnh trước mắt. Dám

cướp đồ ăn từ trong miệng của thành chủ đại nhân anh minh thần vũ, con

tiểu hồ ly này đang chê mình sống lâu quá rồi chăng? Hắn dường như không dám tưởng tượng cảnh tiếp theo, không biết hồ ly đầu sẽ lìa khỏi cổ hay chân tay lìa khỏi thân nữa… Hu hu, tiểu hồ ly đáng thương!

Hu Hu, lưỡi của Linh Nhi quá nhỏ, không thắng được kẻ xấu kia, hu hu… Ừm, biến thành người sẽ to hơn, Linh Nhi muốn biến thành người, Linh

Nhi…

Khi thấy tiểu hồ ly lao tới để cướp đồ ăn từ miệng mình, Thu Hàn

Nguyệt theo phản xạ nhắm mắt lại, bàn tay lớn đã giơ lên chuẩn bị sẵn,

định bóp cổ tiều hồ ly kia… nhưng tay hắn, đột ngột dừng lại.

Khi lực đè lên đầu gối nặng dần, khi cánh tay bỗng dưng xuất hiện một thân hình mềm mại thơm tho, khi sự tiếp xúc ở môi dần thay đổi, thành

chủ thành Phi Hồ học rộng biết nhiều cũng phải thấ