Old school Swatch Watches
Có Tiền Có Thể Bắt Quỷ Đẩy Cối Xay

Có Tiền Có Thể Bắt Quỷ Đẩy Cối Xay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322335

Bình chọn: 8.00/10/233 lượt.

ừa tức vừa hận.

Người này đúng là Ngọc Trung Thạch.

Ngọc gia vốn là thương nhân,còn nơi hắn muốn phát triển là phía

nam,cho nên Ngọc Trung Thạch vài năm trước đặc biệt đến Li kinh mượn sức hoàng thân quốc thích,vì muốn đem công việc kéo dài tới phương bắc, ai

biết lại đụng phải cái đinh Vân tiểu hầu gia này!

Hai năm trước Vân Mặc giống như cá sấu nuốt lấy “Bảo phong long” ở

phương bắc do hắn khổ tâm kinh doanh đến không còn một mảnh xương cốt,bã cũng không thừa,hai năm nay“Bảo phong long” lại toàn lực hướng nam

phương tiến quân,Ngọc gia đâu phải đối thủ của hắn,làm ăn càng ngày càng suy sụp,còn không thể duy trì mà đóng cửa, Ngọc gia đã không bằng

trước.

Trên thương trường mọi người vốn lừa gạt qua lại, chiến trường ngươi

tranh ta đoạt,nhưng Ngọc Trung Thạch lại cảm thấy Vân tiểu hầu gia kia

rõ ràng ngầm chèn ép Ngọc gia.

Ngọc gia rốt cuộc đã đắc tội với vị tiểu hầu tôn quý kia lúc nào?

Ngọc Trung Thạch càng nghĩ càng không hiểu,trong lòng sớm đã có nghi vấn cho dù chết cũng muốn biết được!

Đáng tiếc lúc này làm gì có phần để hắn nói chuyện, bởi vì Anh vương đang hàn huyên với Vân Mặc.

“Tiểu Hầu gia không làm ăn ở kinh thành tại sao lại chạy đến biên

quan này ?” Anh vương mặt mang ý cười,thân thiết hỏi:“Không biết lão hầu gia thân thể có tốt không?”

“Lão Hầu gia thân thể thân thể thật sự cường tráng, tiểu hầu làm ăn

cũng không tệ,vương gia tai mắt đông đảo sợ là cái gì cũng không lừa

được vương gia ngài nha!” Vân Mặc nói rõ là theo Phù Khanh, ngữ khí mang theo chút không dễ nghe.

Nhưng người như Anh vương tu dưỡng tính tình thật sự tốt,hắn chỉ cười nhẹ“Tiểu Hầu gia quá khen.”

Vân Mặc thấy chọc đối phương không phát hỏa,liền cầm chiếc đũa ngà

voi trong tay,công bằng chỉ hai món thức ăn trước mặt,“Hai loại đồ ăn

này hương vị không tệ,vương gia sao không nếm thử? Chẳng qua không biết

vương gia xưa nay đối với thức ăn,thích ngọt hay đắng,thích mềm hay

cứng?”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại hai món kia,chỉ thấy một mâm

“Muối tiêu hạt điều”, một mâm “Như ý hải sâm”,một món giòn ngon miệng,

một món mềm mại.

Hai món thức ăn đều được đầu bếp trong phủ quận thủ làm tinh xảo xinh đẹp,sắc hương vị toàn.Anh vương vốn là người thông minh,ý Vân Mặc ra

sao hắn như thế nào không hiểu.

Chỉ thấy hắn không biến sắc cười đáp:“Bổn vương tính khí khó

chịu,không phải món nào cũng ăn,món cứng không muốn cắn;,đối với món mềm cũng không quá thấy hứng thú.”

“Ý Vương gia nói cứng hay mềm cũng không thích?” Vân Mặc cười ha ha

một tiếng,“Ta còn cho rằng cả triều trên dưới,chỉ có Nhiếp thiếu gia mới có khí phách như vậy,không thể tưởng được vương gia thì ra cũng là

người đồng đạo!”

“Tiểu hầu gia hiểu lầm bổn vương không phải không sợ,mà là đều sợ.”

“Sợ?” Vân Mặc nhướng mày,trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một tia nghiền ngẫm.

“Bổn vương thân là thần tử,mỗi thời mỗi khắc đều nơm nớp lo sợ?”

Ai nha, quả nhiên là không thèm nói nhiều nữa câu!

Vân Mặc không trở mặt,Phù Khanh cũng mất đi hứng thú,không muốn đôi

co cùng người như vô hại thật ra thì lòng dạ sâu hiểm giết người ngay

cả mắt cũng không nháy.

“Đúng rồi!” Hắn hướng Mã Thế Thanh vẫy tay nói:“Ta nói Mã đại nhân

này, uống rượu này vào trong miệng không có cảm giác gì,có thể đổi loại

mạnh hơn hay không?”

“Dạ dạ dạ! Lập tức cấp thiếu tướng quân đổi rượu thật mạnh.” Mã Thế Thanh rất biết nghe lời.

Vân Mặc thấy thế buồn cười, giương lên khóe môi,“Mã đại nhân,không

bằng đem khúc nhạc này cũng đổi đi, tác phẩm u tú Cố Nhiên cao nhã,

nhưng không có tiết tấu cao.”

“A,dạ dạ dạ, tiểu hầu gia, không biết ngài muốn nghe khúc gì?”

Gì?

Chúng tân khách một trận lặng im,chỉ có Phù Khanh nghe vậy vui vẻ cười ha ha.

Mã Thế Thanh một đầu mồ hôi lạnh dè dặt cẩn trọng ngắm về phía Anh

vương,người sau cũng là một mặt bình tĩnh lẳng lặng nghe bọn họ nói

chuyện,Mã Thế Thanh cảm thấy an tâm một chút.

Hay là “Thập Bát Mạc” đi.

“Không được à!” Vân Mặc thấy hắn không lên tiếng trả lời,tựa hồ vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Hay là nơi này không thịnh hành này?”

“Khụ, khụ!” Mã Thế Thanh không dám trả lời “Đúng”, cũng không dám không đáp lại,ông đành phải ho khan vài tiếng.

Cổ nhạc vang lên, một đám ca kỹ trang điểm trang điểm xinh đẹp ôm tỳ

bà lên đài, người người trên đầu đều là trâm cài châu hoa, chen chúc tại một chỗ như phồn hoa rực rỡ,tranh kì khoe sắc, quả thực làm cho người

ta nhìn hoa mắt.

Dưới mái hiên, Anh vương lại đứng dậy chuẩn bị muốn rời bàn.

“Vương gia phải đi sao?” Phù Khanh lớn tiếng kêu lên, “Không nghe tiểu khúc này à? Chỉ vừa mới bắt đầu thôi nha!”

Anh vương thấy thế,lễ phép vuốt cằm, “Bổn vương đi trước một bước,mời các vị tiếp tục.”

“Sớm có nghe chuyện vương gia sợ vợ,thì ra là sự thật!” Phù Khanh

buông rượu xuống,tò mò đi theo hỏi Tôn tổng binh bên người Anh vương,

người nọ cũng xem như có quen biết,.

“Ơ,Tôn tổng binh nghe nói vương phi nhà ngươi dáng vẻ tú diễm nhân

gian,mạo nhược thiên tiên, là thật hay giả? Tại sao vương gia nhà ngươi

lại đem nàng cất giấu không cho gặp người khác, hay là nói thật ra vương phi nhà ngươi xấu