
a bao giờ hầu hạ người nào tiểu Hầu gia giờ lại cam
tâm tình nguyện vì nàng làm chuyện đó.
“Không!” Nàng không nhịn được lùi bước,thậm chí còn tránh tay hắn đưa đưa tới,khi nhìn thấy gương mặt thấy mình từ chối hiện lên tức giậ, lại ngập ngừng nói:“Không cần…… phiền đến tiểu hầu gia.”
Hắn không vui nằm lại trên giường, ngữ khí có chút hờn dỗi,“Vậy nàng tự mình thoát đi,nhanh chút,ta muốn nhìn nàng.”
Anh Ninh cứng ngắc đứng ở bên giường,nghe được lời nói nhẹ nhàng của hắn run lên,nhưng nàng vẫn cắn răng chậm rãi cởi bỏ y phục.
Hắn có chút không chờ kịp động tác chậm rãi của nàng,duỗi thẳng tay
lấy sạch ngọc trâm trên đầu nàng ra, mái tóc đen nhánh thoáng cái xỏa
ra,thân thể có lồi có lõm.
Mái tóc đen nhánh che lấy gương mặt ngượng ngùng đến cực điểm, cùng
với dái tai đỏ ửng.Trên người nàng lúc này chỉ còn cái yếm hồng nhạt và
tiết khố,xương thịt đều đều,ngực lan mơ hồ,dáng vẻ xinh đẹp cực kỳ,ánh
mắt xuyên qua đường cong trên người nàng,Vân Mặc quả thực đã quên hô
hấp.
Dục vọng dưới bụng từng đợt đau đớn,hắn nhìn chằm chằm nàng buông xuống mi mắt,“Anh tỷ tỷ,cởi áo cho ta.”
Lông mi thật dài run lên,Anh Ninh chần chờ một chút, thuận theo vươn
tay cởi bỏ trung y của hắn, động tác của nàng nhẹ mà khéo,nhưng vẫn
không thể tránh khỏi chạm đến thân thể hắn.
Mặt trời sắp lặn,bóng tối đem ban ngày nuốt chửng.
Ban đêm trong quận thủ phủ Ngọc Lăng thành náo nhiệt dị thường,giăng
đèn kết hoa,nghên đón tân khách, dân chúng mãn thành đều biết, hôm nay
quận thủ mở tiệc chiêu đãi Anh vương gia và thiếu tướng quân Phù gia đã
cứu dân chúng trong nước sôi lửa bỏng!
Hai người này một người là hoàng thân, một người là quốc thích,đều là thiếu niên thành danh tay cầm trọng binh, phàm là người có chút địa vị
trong thành đều muốn chen vào quận thủ phủ,để mở mang tầm mắt nhìn dung
mạo của hai vị hoàng thân quốc thích này.
Trong yến tiệc,cả hai phe hoà thuận vui vẻ ấm áp.
Vũ cơ và nhóm đàn sáo du dương thanh nhẹ nhàng kết hợp,khách và chủ
nói chuyện với nhau thật vui,liên tiếp nâng chén uống rượu thỏa thích.
Ngồi ở vị trí chủ vị trong sảnh Anh vương năm nay gần ba mươi tuổi,
cẩm bào màu đen mạ vàng, ngày thường cao lớn vững chãi,mũi cao môi
mỏng,ngũ quan thập phần tuấn nhã,giữa mày có bẩm sinh tao nhã và tôn
quý,chẳng qua quanh thân đều tản ra cảm giác xa cách,khí thế sắc
bén,lạnh lùng đến làm người ta không dám đến gần.
Ngồi ở bên trái là thiếu tướng quân Phù Khanh, một thân y phục màu đỏ kiêu căng như hỏa,dung mạo tuấn mỹ,đang kéo tay áo cùng nhất bang võ
tướng vui mừng uống rượu.
Một người lãnh liệt kiêu ngạo,một người nhiệt tình như lửa ..cả hai đều không dễ chọc!
Mã Thế Thanh thầm than một tiếng,hắn không có việc gì thường lặng lẽ
phân tích tình thế trong triều lúc này, giống như tình cảnh hiện tại
trong Ngọc Lăng thành, so với Ô Hoàn Tộc và Yết Tộc như hổ rình mồi
nguy cơ khôngthiếu vài phần nha!
Đương kim thiên tử và hoàng hậu bằng mặt không bằng lòng, nhưng hai vợ chồng cùng có chung một đối thủ lớn, Anh vương!
Thân là hoàng thúc đương kim thiên tử, Anh vương tuổi trẻ anh
hùng,thiên hạ này có một nửa là do hắn đánh hạ,hết lần này đến lần khác
cố tình không trở thành hoàng đế,ở giữa bao nhiêu bí mật không người
biết nhưng phần công lao to lớn này đủ để cho huynh trưởng ngồi trên
long ỷ cảm thấy bị uy hiếp,như đứng đống lửa,như ngồi đống than,rõ ràng
thoái vị cho con,khiến cho con và đệ đệ mình đấu đá lẫn nhau vậy mắt
không thấy tâm sẽ không phiền.
Hiện tại khẳng định là hoàng đế tự mình hạ chỉ “Mời” Anh vương từ
Tây Nghi mang binh tới cứu Ngọc Lăng,quay đầu liền hối hận lại không thể không thương lượng với hoàng hậu,hạ thêm một chỉ thị phái Phù Khanh
mang binh đến,không phải là sợ Anh vương có mưu phản thì có ý gì? Nếu
không phải tranh công từ biên quan xa côi chạy đến nơi này làm cái
gì,chẳng lẽ là đến thưởng thức phong cảnh xinh đẹp nơi đây?
Còn có cái người ở liên tục mấy ngày trong quận thủ phủ, không biết công tử trẻ tuổi ấy có nguồn gốc ra sao,là người nơi đâu?
Ánh mắt Mã Thế Thanh lại chuyển hướng sang vị nam tử ngồi bên cạnh Phù Khanh.
Một thân áo bào trắng,vây quanh rườm rà hoa văn,mái tóc được buộc
cao,khuôn mặt tuấn tú,một đôi mi giống như viễn sơn,con ngươi vừa đen
vừa sáng rạng rỡ hữu thần, chỉ thấy hắn lười nhác tựa lưng vào ghế
ngồi,một bàn tay chống đầu vừa xem Phù Khanh làm ầm ĩ, khóe miệng khẽ
nhếch nửa cười nửa không,bộ dáng kia giống như phong lưu, giống như
không nghiêm túc,không biết đã làm bao nhiêu trái tim nữ tử rung động.
Người này tuyệt đối không phải người thường.
Không nói đến ngày thường Phù Khanh kia đối người này nói gì nghe
nấy,nhún nhường ba phần,không chỉ đem quận thủ phủ tặng cho hắn ở, chính mình cam nguyện chạy tới quân doanh luyện binh,đối với người này cũng
hi hi ha ha,xưng huynh gọi đệ, không hề có oai nghiêm tướng soái.
Người này rõ ràng không có một quan nửa chức, cái gì cũng không có,
cả người phát ra khí độ hòa phong không thua vương hầu công tử.
Hắn rốt cuộc là ai?
Không chỉ Mã Thế Thanh, trong bửa tiệc cũng có kh