XtGem Forum catalog
Cổ Thi Diễm Hậu

Cổ Thi Diễm Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326144

Bình chọn: 8.5.00/10/614 lượt.

ung nữ đi trước dẫn đường, Đồng Dao có thể rõ tiếng hít thở, dự cảm có chuyện chẳng lành, tay của Vũ Quân luôn lạnh cóng.

Đi vào trong điện, cung nữ biết điều cúi người đi ra ngoài.

Trước mặt là một tác phẩm điêu khắc cây cối lớn đặt bên cạnh bàn, có người ngồi. Đồng Dao nhíu mày, nheo mắt lại.

Bộ

dáng người này nhìn qua tầm hơn ba mươi tuổi, nước da ngăm đen. Lông mi

dày đậm cùng đôi mắt hẹp dài nhìn qua đó là một người có tính tình cương quyết, khuôn mặt góc cạnh tràn đầy vẻ nam tính. Hắn không chút thay đổi nhìn bản đất sét trên bàn không hề ngẩng đầu, nhưng trên người hắn phát ra hơi thở khiến cho người khác phải khiếp sợ có lẽ : hắn chính là

hoàng đế nước Cúc Lương.

Đồng

Dao có chút nghi ngờ, người này chính là anh ruột của Vũ Quân. Nhưng

ngoại trừ đường nét khuôn mặt của hắn cùng Vũ Quân có chút tương tự

nhau, khí chất lại không giống, Vũ Quân giống như yêu tinh, mà người

trước mắt tràn trề sức sống, thân thể giống như một người dũng sĩ, mang

theo uy nghi của bậc đế vương. Đồng Dao càng ngày càng có dự cảm xấu…

“Đệ đã trở về.” Bắc Minh Quân nói, giọng trầm thấp giống như sư tử đang ngủ.

“Vâng, hoàng huynh.”

“Tốt.” Bắc Minh Quân đẩy miếng đất sét trong tay ra ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại như mắt báo quét qua: “Dọc đường khỏe chứ?”

“Đệ khỏe lắm.”

“Tốt.”

Bắc

Minh Quân không nói lại, đôi mắt thản nhiên nhìn Vũ Quân, lại sâu không

đáy. Vũ Quân cũng quay lại trạng thái im lặng, hạ tầm mắt không nói.

Trong lòng bàn tay Đồng Dao bắt đầu đổ mồ hôi, chẳng lẽ bình thường hai

anh em đều nói chuyện như vậy sao?

Bắc

Minh Quân cũng không vì sự xuất hiện của Đồng Dao mà nghi ngờ, từ đầu

tới giờ hắn chưa từng liếc mắt nhìn Đồng Dao, giống như cô không hề tồn

tại.

Qua vài giây, Vũ Quân cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thất công chúa tới Thiên điện trước đi.”

Cả người Đồng Dao căng thẳng.

“Không, nàng không cần phải đi!” Vũ Quân nắm chặt tay Đồng Dao, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống.

Bắc Minh Quân nheo đôi mắt báo, khí lạnh tới rùng người.

“Mời Thất công chúa lui xuống trước, ta có việc cần trao đổi với Vũ Quân.”

“Huynh không cần phải nói nữa, nàng sẽ không đi đâu cả.”

Đồng

Dao cảm nhận được hai dòng khí lạnh chuyển động quanh người, bầu không

khí khó xử căng thẳng dường như muốn ép phổi người khác tới nổ tung…

“Vũ Quân!” Bắc Minh Quân kiềm chế nén giọng trầm xuống, đầy vẻ nguy hiểm.

“Hoàng huynh không phải nói nữa, đệ sẽ không đồng ý. Bởi vì đệ rất hiểu hoàng huynh.”

Bắc Minh Quân khẽ nâng cằm, nheo mắt nhìn Vũ Quân.

“Từ

trước tới giờ việc hoàng huynh làm đều như vậy, sẽ không quan tâm đến

người khác. Đệ về chậm, tình hình thực tế hoàng huynh đã nắm rõ trong

lòng bàn tay. Đệ biết hoàng huynh sẽ không đồng ý, Đồng Dao sẽ không tới Thiên điện, mà là đi ra xe ngựa về nước Chư Lương, lần chia tay này là

vĩnh biệt!”

Đồng Dao mở to hai mắt nhìn, cảm nhận hô hấp của chính mình bắt đầu dồn dập.

“Đệ đã biết, vậy cứ theo ý của ta mà làm.”

“Hoàng huynh”. Vũ Quân khẽ ngẩng đầu, chăm chú nhìn, “Từ nhỏ Vũ Quân chưa từng cầu xin thứ gì?”

Bắc Minh Quân mím chặt môi.

“Huynh nói một, Vũ Quân sẽ không làm hai. Hoàng huynh muốn Vũ Quân tới nước

Chư Lương, Vũ Quân liền đi ; hoàng huynh muốn Vũ Quân hòa thân, Vũ Quân

liền làm.”

“Tới nước Chư Lương vì bệnh của đệ.”

“Bệnh…” Vũ Quân lắc đầu, “Hoàng huynh biết Vũ Quân không sao, đối với việc này

cũng không quan tâm. Nhận mệnh đi sứ sang nước Chư Lương, ngay cả

chết…Vũ Quân cũng không để ý.”

“Phải, ngay cả hoàng huynh ta đệ cũng không để trong lòng.”

Trong lòng Vũ Quân nao nao: “Từ nhỏ Vũ Quân nhiều bệnh, mạng sống vốn đã treo ở giữa dòng, hờ hững với mọi việc, xin hoàng huynh tha tội.”

“. . . . . .”

“Cả

đời Vũ Quân chưa từng cầu xin điều gì, nhưng xin hoàng huynh để Thất

công chúa ở lại.”Vũ Quân nói, Đồng Dao cảm giác đầu ngón tay hắn hơi run rẩy, “Thất công chúa là người Vũ Quân yêu, xin hoàng huynh tác thành.”

“Đệ đã biết thân phận của nàng ta?”

“Vũ quân biết!”

“Ngươi ——” Bắc Minh Quân nổi giận, đứng dậy khỏi bàn, hai mắt tóe lửa, “Ngoan cố không chịu sửa đổi!”

Bắc

Minh Quân mang theo vẻ miệt thị liếc nhìn Đồng Dao : “Thất công chúa

phải tự hiểu chứ, ngươi cho rằng với thân phận của mình có thể xứng với

hoàng tử nước Cúc Lương sao?”

Trong lòng Đồng Dao đau xót, nhưng cũng không nói gì để phán kháng, cắn chặt môi.

“Xin bệ hạ thu hồi lời ngài vừa nói.”

“Vũ Quân!”

“Xin hoàng huynh thu hồi lại, Thất công chúa là Vương phi do đệ lựa chọn!”

Bắc Minh Quân chịu đựng một giây, bỗng nhiên nện một quyền xuống miếng đất sét bàn, vỡ vụn thành từng mảnh bắn tứ tung khắp nơi.

Những mảnh vỡ sắc nhọn bắn ra, quẹt qua hai má Vũ Quân, Vũ Quân không hề trốn tránh, một vệt máu đỏ tươi đọng trên mặt hắn.

“Chỉ nửa năm ngắn ngủi, ngươi đã bắt đầu học được cách chống đối huynh của mình!”

“Chỉ là một thỉnh cầu của Vũ Quân mà thôi.”

“Một

lời thỉnh cầu thật tốt!” Bắc Minh Quân quay đầu dùng ánh mắt căm giận

nhìn Đồng Dao, bộ dáng giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

“Vũ

Quân, ngươi nên biết, ở nước Cúc Lương, ta không cho phép chuyện này xảy ra