
ng cậu xen lẫn niềm kiêu hãnh.
Ruột quả lê trong suốt
trắng muốt, khiến người khác thèm thuồng chực tứa nước bọt. Diệp Phiên Nhiên
đón lấy, nhẹ nhàng cắn một miếng. Dương Tịch ngồi cạnh hỏi: “Có ngon không?”
“Thèm hả?” Cô tiện tay
nhấc lấy con dao, gọt một miếng nhỏ, đút vào miệng cậu: “Anh cũng nếm thử đi!”
Dương Tịch dường như chần
chừ một lúc mới há miệng cắn miếng lê đó. Trước kia có người nói với cậu rằng,
chia nhau quả lê sẽ không may mắn, âm đọc chệch đi sẽ là “chia ly”.
Nhìn bề ngoài trông quả
lê tươi tắn ngon miệng vậy mà ruột bên trong khô khốc, ngọt ít chua nhiều.
Dương Tịch chậm rãi nuốt để che giấu nỗi bất an trong lòng, cậu thản nhiên nói:
“Em ăn đi, anh gọt quả khác!”
Thức ăn nhanh chóng được
chuẩn bị xong. Ông Dương Giang Nam vẫn chưa về, ba người ngồi quây quần quanh
bàn ăn. Dương Tịch không ngừng gắp thức ăn cho Diệp Phiên Nhiên, bát của cô
thoáng chốc đã đầy ắp. Trước mặt Phùng Diệu Hoa cô cảm thấy xấu hổ, hạ giọng
nói nhỏ với cậu: “Được rồi, được rồi, nhiều thế, em làm sao mà ăn hết được?”
“Đúng đấy, Tiểu Tịch à,
đừng ép người ta mà. Con gái thời nay đều thích thân hình gầy guộc, thích giảm
cân.” Phùng Diệu Hoa liếc nhìn Diệp Phiên Nhiên, không nhịn được, bà lên tiếng:
“Nhưng mà, Tiểu Diệp gầy quá, khuôn mặt nhỏ nhắn, tay chân thanh mảnh. Là con
gái, thân hình vẫn phải nở nang đầy đặn nhìn trông mới có sức sống!”
“Mẹ, cô ấy gầy bẩm sinh
đấy ạ, ăn bao nhiêu cũng chẳng béo. Vóc dáng cao một mét sáu hai mà chỉ nặng
năm mươi cân.” Dương Tịch cười, nói: “Vào đại học rồi còn mập hơn được chút,
lúc trước cô ấy còn gầy hơn nữa, hệt như cọng giá, gió thổi là bay ngay!
Diệp Phiên Nhiên lén đưa
mắt lườm Dương Tịch, oán trách sao cậu lắm lời. Thường ngày cô thấy cậu rất
chững chạc trưởng thành, ai ngờ trước mặt mẹ cậu lại trở về đứa trẻ nhiều
chuyện thế này.
Không khí bữa cơm tạm cho
là sôi nổi hòa hợp. Phùng Diệu Hoa tiếp đón Diệp Phiên Nhiên không quá niềm nở
cũng chẳng lạnh lùng, càng không giống với những bậc cha mẹ thường gặng hỏi tra
khảo đến cùng. Bà vẫn giữ cung cách đúng mực của bậc mệnh phụ phu nhân Phó Thị
trưởng thành phố, không khiến cô khó xử, nhưng lúc gần về, bà cũng chẳng hề nói
nửa lời xã giao khách sáo mời Diệp Phiên Nhiên lần sau đến chơi.
Với những người có thân
phận như bà, dẫu rằng không hài lòng, cũng tuyệt nhiên không nói lời mất lịch
sự, không để người ta phải làm trò cười trước mặt người khác.
Trên đường tiễn Diệp
Phiên Nhiên về nhà, Dương Tịch nắm lấy tay cô, mặt mày tươi rói, cậu nói:
“Trước đây em xem nhiều truyện tiểu thuyết ngôn tình Hồng Kông, Đài Loan quá
nên tự mình tưởng tượng ra hình ảnh nàng dâu chịu sự coi thường, ngược đãi của
nhà chồng. Ngày nay người lớn đều suy nghĩ thoáng cả rồi, nào đâu quản nhiều
đến việc môn đăng hộ đối nữa!”
Diệp Phiên Nhiên chẳng
nói chẳng rằng, quay mặt liếc mắt nhìn quang cảnh ngoài cửa xe. Tiết trời tháng
Giêng chẳng chút ấm áp, tuy trời có nắng nhưng nhiệt độ vẫn không tăng, vậy mà
hai hàng liễu ven sông đã trổ thêm lá mới, điểm xuyết vài đốm chấm nhỏ, xanh
rờn thấm đượm lòng người.
Diệp Phiên Nhiên cảm nhận
mẹ Dương Tịch hoàn toàn không coi cô là bạn gái của cậu. Bữa cơm lần này, cùng
lắm chỉ để tiếp đãi một người bạn học thông thường của cậu. Từ ánh mắt của
Phùng Diệu Hoa, cô nhận ra bà không thích mình mà bản thân cô cũng mang cảm
giác bài xích với bà.
Mẹ Dương Tịch là người
phụ nữ mạnh mẽ, tác phong làm việc nhanh nhẹn dứt khoát. Ở nhà bà cũng thường
hay tỏ vẻ quyền uy được thừa hưởng từ người cha tướng quân của mình. Có lẽ cũng
chính vì lý do này mà Dương Tịch không thích những cô gái thông minh có cá tính
mạnh mẽ, mà lại có cảm tình với Diệp Phiên Nhiên dịu dàng điềm đạm, e dè khép nép
“Mẹ anh lúc nào cũng chúi
mũi vào sự nghiệp, thường ngày rất ít khi quản anh. Từ nhỏ anh được bà giúp
việc một tay nuôi lớn.” Dương Tịch nói. “Trước mặt mẹ, anh gần như chẳng thể
nào tỏ vẻ nũng nịu, chỉ có thể thể hiện sự tôn trọng, sợ hãi vượt hơn tình cảm
mẹ con. Nhưng mà, mấy năm nay mẹ đã khá hơn rồi, mẹ bắt đầu quan tâm đến anh,
trò chuyện tâm sự cùng anh. Anh nhận ra, bà đang cố gắng bù đắp nhằm cải thiện
mối quan hệ mẹ con giữa anh và mẹ.”
Diệp Phiên Nhiên thực sự
rất khó mường tượng mối quan hệ mẹ con của hai người. Trong ấn tượng của cô về
người mẹ lúc nào cũng hệt như mẹ cô, dịu dàng, hiền hậu, ân cần, chu đáo. Tuy
rằng có đôi lúc mẹ có hay cằn nhằn, càm ràm này nọ.
Tối đó, bố Diệp gọi con
gái đến phòng mình, trò chuyện tâm sự dưới ánh đèn.
Dương Tịch thông minh
tuấn tú, giỏi giang khiến ông phải giật mình. Ông hoàn toàn không có ý kiến gì
về chàng trai này nhưng điều ông kiêng kỵ chính là gia đình Dương Tịch: “Với
những người xuất thân trong gia đình gia giáo này, không ít thì nhiều sẽ có vài
tật xấu, thông thường là tự cao tự đại chẳng coi ai ra gì. Còn con, Phiên
Phiên, bố hiểu con nhất, bề ngoài dịu dàng điềm đạm, nhưng nội tâm bên trong
kiên cường mạnh mẽ, lại có chút nông nổi. Dẫu cho người nhà cậu ta không phản
đối việc hai đứa con ở bên nhau, thì