
chăm chăm chiếc nhẫn, hồi lâu không nói gì.
“Phiên Phiên!” Anh gọi
cô, nụ cười tắt vụt, ánh mắt trở nên đen tối sâu thẳm: “Làm vợ anh nhé, được
không em?”
Con tim Diệp Phiên Nhiên
khẽ nhói đau, ngẩng đầu nhìn anh, chàng trai từ năm mười sáu tuổi đã đem lòng
yêu cô, mặc cho vật đổi sao dời, sự đời đổi thay thì anh vẫn giữ vững tình cảm
mặn nồng sâu thẳm với cô trước sau như một, người đàn ông chung thủy son sắc đó
đang ngồi ngay trước mặt cô, chờ đợi câu trả lời của cô. Anh đem cả hạnh phúc
cùng tương lai của mình gửi gắm vào bàn tay cô.
Ngập ngừng hồi lâu cuối
cùng cô mới mở miệng nói: “Nếu bố mẹ anh vẫn tiếp tục phản đối thì anh còn muốn
cưới em nữa không?”
“Dĩ nhiên là cưới chứ!”
Dương Tịch đáp giọng dịu dàng kiên quyết, nhấc chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út
bên tay phải của cô: “Cả cuộc đời này, anh chỉ yêu em, chỉ cần em thôi!”
Diệp Phiên Nhiên không hề
nói với Dương Tịch về chuyện mấy ngày trước cô gặp mặt mẹ anh. Cô là người biết
giữ lời hứa và Dương Tịch cũng vậy. Trước đây từ rất lâu cô đã biết rằng người
đàn ông này “nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.” Anh xưa nay không dễ dàng hứa
hẹn điều gì, nhưng một khi đã thề thốt thì nhất định sẽ cố gắng hết sức để thực
hiện, dù rằng điều đó làm phật lòng cha mẹ, đón nhận mọi áp lực từ dư luận.
Bắt đầu từ thời trung học
đến tình yêu xa cách ba năm thời đại học cùng bốn năm xa cách nhung nhớ… Ai nói
tình yêu thời tuổi trẻ ngây dại, non nớt, mong manh dễ vỡ, chỉ là cánh hoa
quỳnh sớm nở tối tàn? Tình yêu của bọn họ, trưởng thành theo từng năm tháng, lý
trí chín chắn trưởng thành nên càng bền vững, càng kiên định theo năm tháng.
Trước kia cô sợ hãi nhút
nhát, chùn chân lùi bước, không chịu hy sinh chính là vì trong lòng cô thiếu
cảm giác an toàn với mối tình này, cũng chỉ vì muốn bảo vệ bản thân không bị
tổn thương. Hiện giờ, cô không còn sợ hãi nữa, cô muốn anh cùng cô đồng tâm
hiệp lực, cùng nhau đối mặt, dũng cảm giữ gìn tình yêu của họ, xoay chuyển ý
định của người nhà bằng tình cảm chân thành của hai người. Dù cho có phải chịu
chút thiệt thòi ấm ức thì cô vẫn thản nhiên như không. Dù rằng gặp phải sự ghẻ
lạnh thì cô cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng.
Diệp Phiên Nhiên xoa
chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay thon dài, gò má ửng đỏ, cụp mắt thì thầm:
“Dương Tịch, em nguyện làm vợ anh!”
Anh nắm lấy bàn tay trắng
nõn mềm mại của cô, đặt lên bờ môi, khẽ khàng đặt lên đó nụ hôn, rồi bỏ xuống.
Hai người bắt đầu dùng bữa, điện thoại Dương Tịch chợt vang lên, anh liếc nhìn
số, mỉm cười nhận cuộc gọi: “A lô, Trần Thần…”
Đầu dây bên kia, Trần
Thần phấn khởi nói: “Nghe nói cậu và Tiểu Diệp Tử hòa hợp rồi, chúc mừng nhé!”
“Cậu hình như còn vui hơn
cả tớ nữa. Nhưng mà chớ mừng vội, cửa ải bố mẹ tớ vẫn chưa qua được!”
“Hay là để người anh em
này chỉ cậu một chiêu?” Trần Thần nói giọng bí hiểm: “Tớ dùng duy nhất chiêu
này mà cuỗm gọn vợ vào tay mình đấy. Lúc đầu bố mẹ cô ấy đều phản đối bọn tớ ở
bên nhau, nói là tuổi cô ấy còn nhỏ, trong sáng không hiểu chuyện, còn tớ thì
quá phong lưu phong độ, cũng phải, ai bảo bọn mình đẹp trai làm gì? Khôi ngô
tuấn tú, ngọc thụ lâm phong…”
Dương Tịch ngắt ngang lời
khoác lác mèo khen mèo dài đuôi của hắn: “Nói nghe xem nào, tuyệt chiêu gì?”
“Bố cậu năm ngoái nghỉ
hưu lui về tiền tuyến thứ hai, nhàn nhã cả ngày ở nhà trồng cây cỏ, đọc báo xem
sách, vô vị biết bao, sinh đứa cháu đích tôn cho ông bà ẵm bồng, bảo đảm sẽ
chẳng còn muốn chia rẽ đôi uyên ương nữa đâu!”
“Đây mà gọi là tuyệt
chiêu cái gì, đơn thuần chính là hư chiêu!Dương Tịch mắng.
Trần Thần mỉm cười, dương
dương tự đắc: “Không cần biết tuyệt chiêu hay hư chiêu, có thể lấy được vợ thì
đó là chiêu hay!”
“Được rồi, để tớ thử xem
sao!”
Dương Tịch mỉm cười đóng
nắp điện thoai, quay sang nhìn Diệp Phiên Nhiên, nhấc lấy quả trứng gà luộc đưa
cho cô: “Em phải ăn nhiều trứng gà chút, bổ sung chất dinh dưỡng!”
Diệp Phiên Nhiên mới ăn
hai miếng thì dịch chất lỏng loét xộc thẳng lên từ dạ dày, xông thẳng lên yết
hầu. Cô nhổ trứng gà lên trên đĩa, chau mày nói: “Quả trứng này sao mà tanh quá
vậy!”
Dương Tịch đưa giấy ăn
cho cô chùi miệng, lấy đĩa gắp miếng thịt bò cho vào bát cô: “Nếm thử miếng
thịt bò đi, anh cố tình gọi cho em đấy!”
Vừa ngửi thấy mùi thịt
bò, cô lại dợn cơn buồn nôn. Cô hấp tấp đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế, vội vã
phóng ngay vào nhà vệ sinh, vừa khom lưng thì nôn thốc hết tất thảy thức ăn
trong dạ dày ra ngoài.
Vẻ mặt cô trong gương,
trắng tái yếu ớt, thình lình trông thấy Dương Tịch đứng ngoài cửa, vẻ mặt lo
lắng quan tâm: “Em không khỏe, hay là đến bệnh viện khám đi!”
Diệp Phiên Nhiên yếu đuối
dựa vào tường, khẽ khép hờ mắt, nói: “Dương Tịch, chắc là em có thai rồi…”
Lời vừa dứt, hai bàn tay
ấm áp mạnh mẽ siết chặt lấy cô. Cô mở choàng mắt, trông thấy ánh mắt mừng rỡ
phát điên của anh: “Thật không? Em chắc chắn chứ?”
“Vừa rồi Trần Thần còn
bày cho anh ý tưởng, bảo bọn mình dùng cách chưa cưới mà có con để bố mẹ phải
nhượng bộ. Đứa bé này đến thật đúng lúc!” Dương Tịch nói, ôm cô và