
lẽo.
Cơn mưa lạnh lẽo dai dẳng
khiến Diệp Phiên Nhiên phiền muộn day dứt, cô không cẩn thận trúng ngay cơn cảm
mạo, ho khan không dứt như muốn lôi cả lá phổi ra mới thôi. Nhất là những đêm
cô ho dữ dội gần như chẳng tài nào chợp mắt.
Mấy ngày Tết về nhà ăn
toàn những món có nước lèo, khó khăn lắm gò má mới tròn trĩnh mịn màng, vậy mà
giờ đây trở nên hốc hác, gầy gò trắng tái, khiến người ngoài nhìn vào không
khỏi thương cảm
Tiết Sam mời cô đi dùng
bữa, cố gắng chọn món ăn thanh đạm, còn cố tình chọn chè ngân nhĩ hầm hạt sen
với gừng tác dụng nhuận trường giảm ho. Diệp Phiên Nhiên hết sức uất ức, cũng
rất đỗi hổ thẹn, nói: “Thật ngại quá, lần nào cũng để anh trông thấy dáng vẻ ốm
đau bệnh tật của em, yếu ớt đến thổi bay, trông thật giống với Lâm Đại Ngọc!”
“Dáng vẻ của em lúc này,
khiến anh nhớ đến bài thơ của Lý Thanh Chiếu: “Sợ lắm nhàn hạ ưu sầu, bao nỗi
tâm tình muốn tỏ rồi thôi. Gần đây thân thể hao gầy, cốt chẳng vì rượu hay bệnh
tật, cũng chẳng vì thu buồn.””
Kẻ nói thì vô tâm, người
nghe luôn để tâm. Diệp Phiên Nhiên khẽ kinh ngạc, lập tức cúi gằm, nói giọng
không mấy tự nhiên: “Anh học ngành mỹ thuật, không ngờ còn nghiên cứu thơ cổ
đại nữa!”
“Đây gọi là gần mực thì
đen, gần đèn thì sáng!” Tiết Sam nhìn cô khẽ mỉm cười: “Anh thích em lẽ dĩ
nhiên phải tìm kiếm tiếng nói chung chứ, bằng không, làm sao xứng với tài nữ
tốt nghiệp khoa Trung văn cơ chứ?”
Cậu nói hết sức chân
thành tự nhiên. Luận bàn về tuổi tác, Tiết Sam còn kém hơn cô hai tuổi, lòng
nhiệt thành cùng sự ngưỡng mộ của cậu dành cho cô chẳng chút nào che giấu, tuy
khiến cô cảm động nhưng lại chẳng thể nào nảy sinh sức cộng hưởng.
Diệp Phiên Nhiên càng
ngày càng phát hiện ra mình không biết yêu, không biết làm thế nào lao vào tình
yêu. Có đôi lúc, cô ngẫm nghĩ cảm thấy mình nhạt nhẽo vô vị. hai người gặp
nhau, hẹn họ, tìm hiểu nhau rồi bước vào giai đoạn yêu đương nắm tay, trao nhau
nụ hôn, lên giường… cứ theo trình tự mà làm, giống như trò chơi điện tử trên
mạng, lần đầu tiên là thủ tục đăng nhập, qua ải trảm tướng, chẳng hề có sự
nhiệt tình, chẳng hề có sự xao xuyến, muốn yêu thì yêu, thích kết hôn thì kết
hôn.
Từ năm ngoái đến năm nay,
cô và Tiết Sam hẹn hò tìm hiểu nhau cũng đã hơn hai tháng, tình cảm vẫn chưa có
tiến triển. Cậu đối xử tốt với cô, chu đáo với cô đến đâu cũng vẫn chẳng thể
nào khơi bùng được ngọn lửa.
Đây có lẽ được gọi là nỗi
ám ảnh của người từng trải trong tình yêu chăng? Lẽ nào biết bao người chẳng
thể nào quên được mối tình đầu. Bỏ qua khoảng thời gian đó, bỏ lỡ con người đó,
sẽ rất khó khăn để tiếp tục có được tình yêu.
Mối tình đầu nồng nàn
mãnh liệt, tựa như ngọn lửa rạo rực bập bùng đốt cháy thiêu rụi tất thảy sự
nhiệt thành trong cuộc sống, chỉ còn sót lại đống tro tàn đổ nát, dù rằng còn
vài đám lửa nhỏ rải rác cũng vẫn rất khó có thể bén lửa lần nữa.
Hoặc có là, từ sau gặp
lại Dương Tịch, khả năng châm lửa của cô trở nên quá cao rồi ư?
Hẹn hò yêu đương cùng
Tiết Sam, với Diệp Phiên Nhiên mà nói, giống như xương gà, bỏ vào thì thương mà
vương thì tội. Cô nguyện đặt cả tâm trí cùng sức lực vào công việc, ngày tháng
trở nên bận rộn rối bời, căn bệnh cảm mạo kéo dài từ ngày này sang tháng khác vẫn
chẳng thể nào khá hơn được.
Hai tuần lễ trôi qua
trong vô thức. Tối thứ Sáu, vì ho ngủ không được, cô trằn trọc trăn trở dữ dội.
Sáng hôm sau thức dậy, đôi mắt thâm quầng, chiếc cằm gầy guộc, gò má hốc hác,
ngắm nhìn mình trong gương khiến cô chợt thấy xót xa thân mình.
Pha cốc sữa, ăn xong bữa
sáng thì chuông cửa vang lên.
Diệp Phiên Nhiên bước đến
mở cửa, chào đón cô là bó hoa hồng to rực rỡ gần như bao phủ nửa cơ thể của
người đứng ngoài cửa.
Chàng trai trai trẻ tầm
mười tám mười chín tuổi đang ra sức ôm lấy bó hoa, thở dốc hỏi: “Có phải chị là
Diệp Phiên Nhiên không ạ?”
Cô ký nhận xong mới sực
nhớ hôm nay là ngày Lễ Tình nhân. Người tặng hoa là Tiết Sam, trên tấm thiệp là
chữ ký rồng bay phượng múa của cậu.
Diệp Phiên Nhiên chìa tay
ra nhận lấy, nặng quá, cô phải dùng cả bàn tay kia để ôm lấy, liếc mắt đếm sơ,
hơn 99 đóa hồng.
Cô vừa cắm xong bó hoa
thì nhận được điện thoại của Tiết Sam: “Nhận được hoa chưa? Có thích
“Cảm ơn!” Lần đầu tiên cô
nhận được nhiều hoa hồng thế này. Thời đại học, khi còn hẹn hò cùng Dương Tịch,
anh chưa bao giờ tặng hoa cho cô, Những người học ngành mỹ thuật, kiểu gì cũng
vẫn lãng mạn đa tình, biết rằng phụ nữ đều thích hoa, nhất là loại hoa hồng
tượng trưng cho tình yêu.
“Tối nay cùng ăn cơm nhé!
Anh đã đặt chỗ rồi. Sấu giờ anh đến đón em!” Cậu ôn tồn nói.
“Được rồi!” Cô đồng ý.
“Bệnh cảm mạo vẫn chưa
khỏi chút nào sao?” Tiết Sam trước khi gác máy vẫn không quên hỏi. Thứ Tư tuần
trước cậu đi công tác, mấy ngày không gặp nhau rồi.
“Khỏe nhiều rồi.” Diệp Phiên
Nhiên nói nhưng không nhịn được cơn ho.
Cậu chờ cô im lặng trở
lại mới nói: “Anh có tìm cho em bài thuốc dân gian, trị bệnh ho, nghe nói là
khá công hiệu, tối nay đi ăn sẽ nói với em!”
“Cảm ơn anh!” Cô lại nói.
“Sao lại khách sáo thế?”
Tiết S