XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327250

Bình chọn: 7.5.00/10/725 lượt.

đại nhân có trong này không?”.

Phiên Lộc đứng bật dậy khỏi ghế, cao giọng đáp: “Ta ở trong này!”.

Chẳng mấy

chốc, Túy Cúc đã đẩy cửa bước vào, tay bê một khay vuông. Thấy Phiên

Lộc, nàng mỉm cười: “Hóa ra cũng có lúc Thủ thành đại nhân chăm chỉ làm

việc như vậy”. Túy Cúc tươi cười đặt chiếc khay lên bàn, trong đó là bát cháo còn đang bốc khói.

Phiên Lộc nhìn Túy Cúc, lại nhìn bát cháo, cười thầm trong bụng, nhưng vẫn cố ý nói: “Ta ăn sáng rồi”.

Túy Cúc cũng chẳng giận, chỉ nói: “Thế thì để Sư gia ăn vậy”.

“Hắn dám ăn đồ của ta?”, Phiên Lộc vội ôm lấy bát cháo, không chịu buông.

Đỗ Kinh vội vàng xua tay: “Không dám! Không dám! Đại nhân, tiểu nhân xin phép đi xử lý công vụ”.

Biết đây là

việc riêng của Phiên Lộc, những việc không nên xen vào thì Đỗ Kinh cũng

chẳng bao giờ dính đến, nên lập tức cáo từ, còn cẩn thận đóng cửa giúp

hai người.

Phiên Lộc bê bát cháo lên, lúc thì nói cháo nóng, khi lại chê cháo nguội nhưng vẫn

ngon lành ăn hết sạch, còn ợ lên một cái, khen Túy Cúc: “Từ khi gặp nhạc phụ, nàng đã ngoan ngoãn hơn nhiều”.

Túy Cúc hỏi: “Sau này ta cũng sẽ ngoan như thế, có được không?”.

Phiên Lộc gật vội: “Đương nhiên được, đương nhiên được!”.

Túy Cúc nói: “Sư phụ bảo ta phải biết trọng đại thể, lo toàn cục, không được làm

hỏng việc. Không làm phí thời gian xử lý việc công của Thủ thành đại

nhân, lát nữa ta quay lại sau”. Nói xong, Túy Cúc liền quay đi.

Chẳng mấy

khi Túy Cúc dịu dàng ngoan ngoãn thế này, Phiên Lộc vui mừng khôn xiết,

lại thấy Túy Cúc khen mình làm việc chăm chỉ thì cố ngăn nỗi kích động

muốn vứt bỏ việc công mà xán lại bên nàng, tinh thần trở nên hăng hái xử lý công vụ, dự định làm xong sẽ chuồn sang chỗ nàng.

Đến lúc sắp

xong việc, quả nhiên Túy Cúc lại đẩy cửa bước vào, tươi cười nhìn Phiên

Lộc, hỏi: “Giờ Thủ thành đại nhân vẫn ổn chứ?”.

Phiên Lộc

hỏi lại: “Rất ổn, có gì không ổn ư?”. Nhìn kỹ thần sắc Túy Cúc, Phiên

Lộc bỗng giật mình, mặt biến sắc: “Nàng bỏ gì vào cháo?”. Hỏi xong hắn

đứng bật dậy, bỗng thấy sức mạnh toàn thân biến đi đâu mất, hai chân run rẩy, toàn thân tê cứng.

Túy Cúc cố

nén cười bước tới, cẩn thận thăm mạch cho Phiên Lộc, giọng vô cùng vui

mừng: “Bạch cô nương thật lợi hại! Đúng là thăm mạch cũng không nhận ra, không thể phát hiện được là đã trúng thuốc”.

Phiên Lộc

căm tức, giơ tay túm lấy Túy Cúc. Nhưng lúc này toàn thân hắn mất hết

sức lực, động tác chậm chạp, Túy Cúc đã tránh được sang chỗ khác. Phiên

Lộc giận dữ nói: “Sao nàng lại mang ta ra để thử thuốc?”.

Túy Cúc vốn

đang cười, nghe Phiên Lộc hỏi vậy, sắc mặt bỗng lạnh băng, trừng mắt

nhìn hắn, hai tay chống nạnh: “Ta hỏi ngươi, sao ngươi dám nói với sư

phụ… ta… đã động phòng với ngươi?”.

Phiên Lộc vốn đang giận, nhưng thấy nàng mặt đỏ bừng hỏi đến điều này thì ngồi phịch xuống ghế, ôm bụng cười bò.

Túy Cúc chỉ còn cách đứng nhìn hắn chằm chằm.

Phiên Lộc

cười xong, mới nói: “Đó chỉ là lời đồn thôi, coi như nàng ra tay có lý

do, ta chịu phạt là được chứ gì. Hay thế này đi, đêm nay chúng ta biến

lời đồn thành sự thật, như thế gọi là gạo đã nấu thành cơm…”. Còn chưa

nói xong, Phiên Lộc đã bị Túy Cúc cho mấy đấm.

Phiên Lộc kêu lên mấy tiếng, hỏi: “Này, cái thứ thuốc ấy công hiệu bao lâu?”.

Túy Cúc đấm

được vài cái, trong lòng cũng dễ chịu hơn, “Cái đó còn tùy thuộc vào thể trạng từng người, có người thì rất lâu, có người lại hồi phục ngay”.

Sau đó, nàng dương dương tự đắc nói với Phiên Lộc: “Ngươi không biết

phải vất vả thế nào mới phối ra loại dược liệu này đâu, ta hành nghề y,

chỉ ở bên cạnh giúp sức, nhưng nhìn những thảo dược xanh xanh đỏ đỏ cũng hoa cả mắt, thế mà Bạch cô nương biết hết những thứ ấy. Trộn loại dược

liệu này vào gạo, có dùng kim bạc kiểm tra cũng không thể phát hiện ra,

ăn vào chỉ thấy toàn thân không còn sức lực, rồi sẽ xảy ra những hiện

tượng như tay chân tê dại, buồn ngủ, ngứa ngáy mà không phát hiện ra

nguyên nhân. Đảm bảo đám binh lính Vân Thường sẽ vô cùng sợ sệt hoang

mang. Việc này cũng thú vị đấy chứ?”.

Phiên Lộc

lườm nàng, than thở: “Ta biết vì người bị đem ra thử thuốc là ta nên

nàng mới vui mừng thế kia. Nhỡ chăng loại dược liệu này không như mấy

người nghĩ, nàng sẽ trở thành kẻ mưu sát phu quân đó”.

Túy Cúc le lưỡi: “Ngươi đoán trúng rồi, ta đang rất vui vì điều này”. Nói xong, nàng mặc kệ Phiên Lộc, bước thẳng ra ngoài.

Vì mấy ngày

bận rộn điều chế dược liệu mà Sính Đình không được nghỉ ngơi, đến lúc

phối xong thì cũng hết cả sức lực. Hoắc Vũ Nam vội bắt mạch và kê đơn

thuốc cho nàng. Buổi tối, Túy Cúc còn đuổi Phiên Lộc đi, sang bầu bạn

với Sính Đình đến tận giữa đêm.

Sính Đình khuyên Túy Cúc: “Ngươi cũng ở bên cạnh giúp sức, chắc mệt rồi, về nghỉ đi. Nếu người cũng bệnh thì làm thế nào?”.

Túy Cúc nói: “Túy Cúc ở cạnh cô nương một lúc nữa, khi nào cô nương ngủ, Túy Cúc sẽ về phòng”.

Sính Đình vội đáp: “Ngươi ở đây trò chuyện, ta càng không ngủ được”.

Nghe thế, Túy Cúc đành quay về phòng.

Nằm dựa vào

gối một lúc, Sính Đình dần rơi vào giấc ngủ. Mơ hồ cảm thấy có người

đang sờ trán mình, nàng mở mắt ra,