
trí, Đông Chước vừa đến Quy Lạc, đã vào ở hẳn trong vương cung.
Hai viên
quan vừa đi, Đông Chước đã bước vào. Thấy Hà Hiệp đang nhắm mắt ngồi dựa vào ghế, như dưỡng thần, Đông Chước bèn liếc mắt sang đống công văn
chất đầy trên bàn, khẽ nói: “Thiếu gia mệt rồi, hay nghỉ ngơi sớm đi”.
Đông Chước
nói liền hai lần, Hà Hiệp mới từ từ lắc đầu, mở mắt, nói: “Không sao.
Mấy hôm nay ngươi cũng bận rồi, mau về nghỉ đi”.
Đông Chước vâng một tiếng, nhưng vẫn đứng nguyên chỗ cũ lúc lâu vẫn chưa cất bước.
Thấy Đông
Chước không chịu đi, Hà Hiệp bật cười nói: “Tên tiểu tử này, giờ ra
ngoài ít nhiều cũng là một đại tướng quân rồi, sao vẫn lôi thôi dài dòng như thế? Được rồi, không đi thì ở lại đây, ta cũng đang muốn hỏi xem
ngươi cai quản cánh quân Vĩnh Xương thế nào?”.
“Thương Lộc
luyện binh rất quy củ, hai hôm nay, Đông Chước đã mấy lần ghé qua nơi
đóng quân của đạo quân Vĩnh Xương ngoài thành, binh sĩ thao luyện rất
tốt, có thể thấy trước đây họ đã được chuẩn bị một nền tảng rất chắc
chắn. Chỉ là…” Đông Chước có chút ngần ngừ, “Cũng có thể vì Đông Chước
không có kinh nghiệm luyện binh, trước đây cũng không có cấp bậc trong
quân, nên những tướng lĩnh dưới trướng tuy ngoài mặt vô cùng cung kính,
nhưng sau lưng lại có người không phục”.
Hà Hiệp khẽ “hừ” một tiếng, không nói gì.
Đông Chước
cũng đang suy nghĩ về việc này, bất giác hỏi: “Luận về hành quân đánh
trận, Phi Chiếu Hành thực là một nhân tài. Phi Chiếu Hành cũng đã trừ bỏ Thương Lộc, sao thiếu gia không để hắn chỉ huy đạo quân Vĩnh Xương?”.
Nghe thấy cái tên Phi Chiếu Hành, Hà Hiệp bỗng lạnh lùng hừ một tiếng, Đông Chước giật mình, vội vã im miệng.
Sự tĩnh lặng trong cung điện nguy nga lộng lẫy thực khiến người ta ngạt thở.
Đông Chước
gần như là lớn lên bên cạnh Hà Hiệp, xưa kia họ vẫn nghĩ gì nói nấy,
không hề cấm kỵ. Nhưng mấy năm gần đây, tâm tư của Hà Hiệp ngày càng khó đoán, có những lúc chỉ một ánh mắt lạnh lùng của Hà Hiệp cũng khiến
người ta lạnh thấu xương. Vị thiếu gia ngày trước đang dần tiến đến
vương vị nhưng cũng chẳng còn là chính mình. Chỉ một tiếng hừ lạnh lúc
này, Hà Hiệp cũng đã toát ra sự uy nghiêm của bậc chí cao vô thượng và
cả sát khí đằng đằng.
Càng nghĩ, Đông Chước càng cảm thấy buồn.
Một lúc sau, thấy Đông Chước lặng im đứng đó, không dám lên tiếng, Hà Hiệp bèn vẫy
Đông Chước vào, hạ giọng: “Có việc này giao cho ngươi làm. Phi Chiếu
Hành giấu ta, kết giao với lũ đầu trộm đuôi cướp bên ngoài, tham lam vơ
vét không từ thủ đoạn. Ngươi hãy thay ta tìm những tội chứng ấy, nhớ là
phải thận trọng hành sự, không được để lộ tin tức ra ngoài”.
Đông Chước lại ngẩn người.
Không cần
hỏi, hắn cũng biết thiếu gia đang xử lý Phi Chiếu Hành. Với thủ đoạn của thiếu gia, không ra tay thì thôi, đã ra tay tất sẽ là một đòn sấm sét,
không thể giãy giụa. E là Phi Chiếu Hành cũng chẳng thể thoát khỏi kiếp
nạn này.
Thiếu gia
hiện đã có cả tứ quốc, trong đó không ít công lao là của Phi Chiếu Hành, Đông Chước hiểu rõ những điều này. Không biết Phi Chiếu Hành đã chọc
giận gì thiếu gia, mà xem ý thiếu gia, một khi nắm được đầy đủ tội danh
sẽ đưa Phi Chiếu Hành ra trừng trị, không cho một cơ hội sửa chữa sai
lầm.
Đông Chước đang nghi ngờ, Hà Hiệp lại hỏi: “Nghe rõ chưa?”.
“Nghe rõ rồi”, Đông Chước hạ giọng trả lời.
Ánh mắt quét qua khuôn mặt Đông Chước, Hà Hiệp chợt hỏi: “Có phải ngươi thấy ta quá vô tình?”.
Đông Chước vội vã lắc đầu.
Đôi đồng tử
sắc sảo của Hà Hiệp nhìn Đông Chước. Đông Chước không thể che giấu mọi ý nghĩ của mình trước ánh mắt ấy, cảm giác nhưng ruột gan đang bị móc hết ra, nên vô cùng lúng túng.
Hà Hiệp nhìn Đông Chước một hồi, bật cười, nói: “Có ai ngờ việc lại trở thành thế
này? Ta sắp lập tân quốc, đăng cơ làm hoàng đế. Một kẻ bộp chộp như
ngươi cũng trở thành đại tướng quân thống lĩnh cả một đại quân. Sính
Đình…”. Hà Hiệp bỗng dừng lại, khuôn mặt tuấn tú thoáng nỗi thương cảm
khó nói thành lời.
Sính Đình,
một Sính Đình bầu bạn sớm hôm từ thuở nhỏ, lúc này đáng ra phải ở trong
vương cung Quy Lạc, đàn một khúc mừng ta công thành danh toại, giờ lại
đang ở đâu?
Hà Hiệp
không thể quên đi tiếng cười vang vọng khắp vương phủ Kính An của Sính
Đình, trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhẹ nhàng rực rỡ như cánh hoa.
Lần theo
tiếng cười ấy, Hà Hiệp có thể dễ dàng tìm thấy Sính Đình, kéo nàng ra
khỏi tiểu viện, vẻ mặt vô cùng hồ hởi: “Sính Đình, chúng ta đi cưỡi ngựa thôi”.
Chúng ta cùng cưỡi ngựa, cùng vẽ tranh, cùng đọc sách, cùng nghe hát…
Cùng ra chiến trường…
Hà Hiệp nhìn chăm chăm vào ngọn nến, ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt đã khôi phục chút hiền hòa ngày xưa.
Khoảnh khắc này, Đông Chước như đang được gặp lại tiểu Kính An vương phong lưu đa tình trong vương phủ Kính An ngày trước.
Cơn gió nhẹ thổi bay những mành tơ đẹp đẽ dài quét đất bên khung cửa mở toang.
Đông Chước khẽ hỏi: “Thiếu gia cũng cảm thấy Sính Đình còn sống?”.
“Sở Bắc Tiệp đã xuất hiện, ngoài Sính Đình, liệu ai có thể khiến hắn xuất hiện?”
Nhắc tới Sở Bắc Tiệp, vẻ mặt hiền hòa mới đây đã không cánh mà bay, thần