
àng. Ngoài việc này còn có nguyên
nhân khác, nàng thử đoán xem”.
Thấy hai người vô cùng thân mật, mọi người đều im ắng mỉm cười nhìn họ.
Sính Đình hạ giọng đáp: “Nếu đoán thêm một chút nữa, thì có lẽ là Vương gia đã ra tay để Thủ thành đó nếm thử vài phần lợi hại”.
Mạc Nhiên
cảm thán: “Không hổ là Bạch cô nương, điều này mà cô nương cũng đoán
được ra. Công phu mai phục ám sát của Vương gia khiến cả đại tướng quân
địch cũng phải giật mình khiếp đảm”.
Sở Bắc Tiệp mỉm cười: “Vẫn phải đoán thêm chút nữa”.
Sính Đình cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Đoán nữa thì chịu thôi, Sính Đình đâu có phải thần tiên”.
“Ta cho nàng một gợi ý, đêm nay ta sẽ dẫn theo Hoắc thần y cùng vào thành”.
“Ồ, chắc là người mà Thủ thành Thả Nhu coi trọng đang mắc bệnh nặng?”
Nếu không
phải Thủ thành bị phe phái của Hà Hiệp chèn ép, lại bị Sở Bắc Tiệp ra
tay uy hiếp, cộng thêm việc cấp thiết phải cứu chữa cho người thân của
mình, thì thật không còn khả năng nào có thể khiến hắn bắt tay với địch.
Sở Bắc Tiệp
nói: “Ai chẳng có người mà bản thân coi trọng. Nhưng dẫu sao thì chúng
ta cũng đã nắm chắc phần thắng trong tay, lần này ngay cả bản vương cũng không thể không cảm thán ý trời tác thành. Tối nay đi cùng chúng ta,
nàng sẽ biết ngay thôi”.
Gần tối, Sở
Bắc Tiệp dẫn theo Sính Đình, cho mới Hoắc thần y, rồi chọn ra mấy thuộc
hạ tinh nhuệ, mọi người đều đổi y phục, nhân lúc cổng thành chưa đóng mà ung dung đi vào thành Thả Nhu.
Nhân lúc
Sính Đình không để ý, Mạc Nhiên khẽ hỏi Sở Bắc Tiệp: “Thuộc hạ nghĩ đi
nghĩ lại, vẫn thấy có chút mạo hiểm, nhỡ chăng Thủ thành đó hối hận, bán đứng Vương gia thì làm thế nào? Bọn thuộc hạ đi theo Vương gia thì
không sợ gì, chỉ lo Bạch cô nương và Hoắc thần y…”.
Sở Bắc Tiệp
bình tĩnh đáp: “Ngươi vẫn chưa gặp được nữ tử thân yêu của lòng mình,
đợi đến khi gặp được, ngươi sẽ hiểu tại sao người đó quyết định không
hối hận. Sao, ngươi không tin vào nhãn quan của bản vương?”. Làm chủ
soái quan trọng nhất là việc nhìn người, Sở Bắc Tiệp trước nay nhìn
người chưa bao giờ có sai sót. Nghe chủ soái nói vậy, Mạc Nhiên cũng
hoàn toàn yên tâm.
Một đoàn
người đến bên ngoài phủ thủ thành, báo với sai dịch là bằng hữu lâu ngày không gặp của Thủ thành đại nhân từ phương xa đến nhờ vả. Sai dịch được Phiên Lộc dặn dò từ trước, biết rằng mấy hôm nay sẽ có đám người này
đến Thả Nhu, bèn lập tức chạy vào phủ thông báo.
Chẳng mấy
chốc, Phiên Lộc đích thân ra đón, vừa gặp Sở Bắc Tiệp đã chắp tay nói:
“Đã lâu không gặp, lão huynh sức khỏe thế nào?”. Ngôn ngữ, cử chỉ vô
cùng ấm áp, hắn dắt Sở Bắc Tiệp vào trong.
Mấy tinh
binh đi theo Sở Bắc Tiệp đều không biết vị Thủ thành đại nhân này có âm
mưu gì, trước lúc xuất phát ai nấy đều chắc mẩm, đến phủ quân địch, chắc chắn sẽ chín phần chết một phần sống, giờ thấy bộ dạng của viên quan
thủ thành, họ mới thầm yên tâm, nhưng vẫn không dám lơ là, tay nắm chắc
chuôi kiếm, bước chân theo sát, hộ vệ sau lưng Sở Bắc Tiệp.
Chỉ Sính
Đình luôn tin Sở Bắc Tiệp không hành sự lỗ mãng, chàng làm vậy tất đã có phần chắc chắn, nên gót sen nhẹ bước, theo phu quân vào phủ thủ thành.
Phiên Lộc
dẫn mọi người vào trong, sau khi đuổi hết những người không liên quan,
hắn mới buông tay Sở Bắc Tiệp ra. Mạc Nhiên ở bên cạnh giới thiệu, chỉ
vào Sính Đình, nói: “Vị này chính là Bạch cô nương”.
Sính Đình
chưa từng gặp Phiên Lộc, đâu biết nam nhân này có dây mơ rễ má đến việc
nàng giả chết, nên chỉ coi như người mới quen, lễ độ gật đầu.
Phiên Lộc
biết, nếu không phải vì nữ nhân ấy, đời này Phiên Lộc sẽ chẳng được gặp
Túy Cúc. Nghĩ đến Túy Cúc, trong lòng hắn lại mênh mang nổi sóng mà mỉm
cười cổ quái với Sính Đình.
Mạc Nhiên lại chỉ vào Hoắc Vũ Nam, nói: “Vị này chính là Hoắc thần y”.
Lời vừa nói ra, vẻ mặt Phiên Lộc đã trở nên vô cùng nghiêm túc, quỳ sụp cả hai gối xuống.
Hoắc Vũ Nam
thất kinh, biết người này rất quan trọng với Sở Bắc Tiệp nên vội đỡ dậy: “Không dám, không dám, Thủ thành đại nhân có ai bị bệnh, xin hãy dẫn kẻ già này tới xem. Ta tuy bất tài, nhưng y thuật cũng tạm được”.
Phiên Lộc
vẫn quỳ nguyên tại chỗ: “Không có ai bị bệnh, nhưng con muốn cầu xin một việc. Con tên là Phiên Lộc, ngoại hình anh tuấn, thân thể cường tráng,
một tay nỏ xuất sắc, toàn tâm toàn ý với người khác, thông minh lanh
lợi, học thứ gì cũng nhanh hơn người…”.
Phiên Lộc
nói một tràng như pháo nổ. Ngoài Sở Bắc Tiệp và Mạc Nhiên, tất cả mọi
người đều cảm thấy đầu quay vòng vòng. Sau khi kể hết những sở trường có và không có, Phiên Lộc lại hỏi Hoắc Vũ Nam: “Hoắc thần y thấy thế nào,
Hoắc thần y có vừa lòng với kẻ hậu sinh này không?”.
Hoắc Vũ Nam
bị Phiên Lộc xoay đến chóng mặt, cứ ngỡ Phiên Lộc muốn làm môn đệ học y
thuật, nhưng đời này ông chỉ có mỗi một đồ nhi là Túy Cúc, không có ý
định nhận thêm ai. Biết người đó rất quan trọng trong kế hoạch lần này
của Sở Bắc Tiệp, tuyệt đối không được đắc tội, nên Hoắc Vũ Nam đành nói
một cách không rõ ràng: “Thủ thành đại nhân tuấn kiệt như thế, thật
khiến người ta hâm mộ”.
Vừa nghe lời này, Phiên Lộc nó