
iết bao nhiêu lần”.
Sính Đình
được khen mà không hề tự đắc, cung kính đáp: “Nay Sính Đình ở phủ phò
mã, nếu Công chúa muốn nghe tiếng đàn, có thể gọi bất cứ lúc nào”.
Diệu Thiên vui mừng, gật đầu cười đáp: “Thế là tốt nhất. Có thể tiếp tục được không?”.
“Tất nhiên rồi. Công chúa muốn nghe khúc gì?”
Diệu Thiên nghĩ một lát, hỏi: “Đã có cảnh xuân, chắc hạ thu đông cũng có khúc của mình?”.
“Vâng. Xuân cảnh, Hạ sắc, Thu trùng, Đông ngữ.”
“Vậy thì…”, Diệu Thiên nhẹ nhàng cất tiếng, “Hãy đàn cho ta nghe đi”.
Sính Đình đáp một tiếng, ngồi thẳng lưng, hai vai hơi cao, đôi tay tiếp tục đặt trên dây đàn.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển bay qua khung cửa sổ hoa lệ, vang vọng khắp phủ phò mã rộng lớn.
Xuân cảnh, hạ sắc, thu trùng, đông ngữ.
Cảnh xuân rạng rỡ, sắc hạ tươi tắn, trùng thu rả rích, tiếng đông tĩnh lặng.
Nơi tiểu đình cạnh đài hoa trong vương phủ Kính An khi xưa, đây là những khúc do Sính Đình phổ và Hà Hiệp cân nhắc tựa tên.
Hết khúc Xuân cảnh, lại đến Hạ sắc, thu đang xào xạc chậm rãi đến gần, lặng lẽ mà không vắng vẻ.
Tiếng đàn
bay bổng khắp trong ngoài phủ như chốn thần tiên, chỉ đến khi tiếng đàn
dừng lại, mọi người mới giật mình phát hiện ra, trong lúc dốc lòng say
mê theo điệu nhạc, Thu trùngđã đến đoạn kết.
Gảy đàn vô
cùng hại sức, Sính Đình miễn cưỡng chơi ba khúc liền vẻ mệt mỏi hiện rõ
nơi đầu mày. Lúc này, hai tay nàng lại chạm vào dây đàn, chuẩn bị tiếp
tục khúc Đông ngữ.
Hà Hiệp rất
lo lắng, vội giơ tay ngăn lại, quay đầu nói với Diệu Thiên: “Công chúa,
giờ là mùa đông, nghe Đông ngữ sẽ càng thêm buốt giá, còn xa mới bằng
được Xuân cảnh, Hạ sắc vàThu trùng. Chi bằng không nghe Đông ngữ nữa,
lưu lại chút dư âm, coi như là dư vị?”.
“Phò mã nói
rất đúng”, Diệu Thiên gật đầu, nhưng vẻ như chưa thỏa mãn, chậm rãi bình luận, “Ba khúc ban nãy mỗi khúc đều có đặc sắc riêng, nhưng nếu luận về khí phách, ta vẫn thích khúc Cửu thiên nghe ngoài hậu viện nhất”.
Không để Hà
Hiệp đáp gì, Sính Đình đã tiếp lời Diệu Thiên công chúa: “Không nghe
Đông ngữ, Sính Đình sẽ đàn Cửu thiên cho Công chúa nghe”.
Hà Hiệp đoán Diệu Thiên cũng thấy vẻ mệt mỏi của Sính Đình, hy vọng sẽ từ chối, nào ngờ Công chúa gật đầu, cười đáp: “Được”.
Hà Hiệp trong lòng không vui, cũng chẳng tiện lên tiếng, ánh mắt u ám, nhưng vẻ mặt vẫn hoàn toàn bình thản, yên tĩnh ngồi nghe.
Sính Đình lại ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên dây đàn.
Dây đàn run
rẩy vung lên, phát ra những thanh âm đẹp đẽ, nhưng hình như không được
réo rắt như lúc đầu. Hà Hiệp thầm kêu khổ, miễn cưỡng ngồi nghe, âm cao
như đang dựng đứng trước vực sâu, vô cùng chông chênh.
Hơi thở Sính Đình bỗng trở nên nặng nề, bờ vai run rẩy rồi ngã ra sau. Hà Hiệp kêu
thầm trong lòng, vội vàng nhảy khỏi ghế, kịp đỡ Sính Đình đang suýt chút nữa nhào xuống đất vào lòng mình, lo lắng gọi: “Sính Đình! Sính Đình!”.
“Sao thế?”, Diệu Thiên cũng hoảng hốt, đứng dậy bước qua.
Chẳng có
thời gian trả lời Diệu Thiên, Hà Hiệp vội nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn nhìn
rõ những khớp xương của Sính Đình, bắt mạch rồi ôm nàng vào lòng, vòng
qua hành lang, cẩn thận đặt nàng lên chiếc giường trong phòng ngủ, sau
đó mới trầm giọng nói với Diệu Thiên theo phía sau: “Mạch loạn. Cả đường vất vả, chắc Sính Đình mệt rồi”.
Diệu Thiên sững người, vẻ mặt áy náy: “Thiếp không nên lệnh cho Sính Đình đàn”.
Điều bất ngờ là, Hà Hiệp không an ủi nàng như thường ngày, mà quay sang nói chuyện
khác: “Uống mấy thang thuốc, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao”, rồi lấy
giấy bút trên bàn sách trong phòng, tự tay kê đơn thuốc, sau đó dặn dò
thị nữ đi chuẩn bị ngay.
Bận rộn một
lúc, như sợ tiếng chân bên ngoài làm phiền Sính Đình, Hà Hiệp khẽ buông
màn cho nàng, rồi quay đầu, thấy Diệu Thiên đứng phía sau, lặng im không nói.
Lúc này, tâm tư mới quay sang ái thê, giọng Hà Hiệp dịu dàng: “Công chúa mệt sao?
Tẩm phòng của Công chúa đã được xức hương, mời Công chúa qua nghỉ trước
một lúc, được không? Ta sẽ sang ngay”.
“Không cần
đâu.” Trong lòng dạt dào tình cảm đến đây, giờ Diệu Thiên đã cạn hứng,
cố cười đáp: “Thiếp chỉ đến thăm Phò mã, không dự định qua đêm”.
“Công chúa…”
“Chúng ta là phu thê, ngày tháng còn dài”, Diệu Thiên hạ giọng. “Phò mã vừa về, cũng nên yên tĩnh nghỉ ngơi một đêm”. Ánh mắt bình thản của Công chúa chuyển động về phía dáng hình kiều diễm đang nằm trong bức màn buông.
Hà Hiệp hạ giọng: “Sớm mai ta sẽ vào vương cung gặp Công chúa”.
Vẫn giọng
nói cợt nhả đường mật như mọi khi, biểu cảm cũng vô cùng chân thành,
nhưng nghe vào tai, Diệu Thiên lại thấy như Hà Hiệp đang thở phào.
“Thiếp đi đây.”
“Ta đưa Công chúa hồi cung.”
Trong lòng bực bội, nhưng ngại thân phận nên Diệu Thiên không thể để lộ, chỉ lắc đầu: “Không cần”.
Hai tiếng ấy thật gượng gạo, Hà Hiệp nhận ra ngay, bèn sững người, ánh mắt tinh nhanh sắc sảo nhìn chằm chằm Diệu Thiên.
Bị Hà Hiệp
nhìn, Diệu Thiên lại thấy trong lòng bất an. Nàng rất coi trọng Hà Hiệp, biết rõ nếu để phu quân nghĩ mình là người đố kỵ, lòng dạ hẹp hòi, có
thể sẽ mất đi sủng ái của Hà Hiệp. Diệu Thiên vội vã che giấu sự