Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210755

Bình chọn: 10.00/10/1075 lượt.

ng bụng Lệ phi đúng là khó giữ.

“Vương gia,

vì huyết mạch của Đông Lâm, mong Vương gia ở lại trong cung đến khi ta

lâm bồn, không để Vương hậu ra tay sát hại hài nhi. Thời kỳ lâm bồn đã

cận kề, chẳng lẽ Vương gia lại so đo vài ngày?” Hai tay Lệ phi ôm lấy

bụng, nước mắt lặng lẽ rơi.

Bao âu sầu chất chứa thành tiếng thở dài.

Nếu hài nhi trong bụng Lệ phi là nam, thì đây chính là vương tử tương lai của Đông Lâm.

Đông Lâm đã đau đớn mất đi hai vương tử, càng không thể mất bảo bối có thể là huyết mạch cuối cùng của vương huynh.

Sáng sớm hôm sau, như đã hẹn, Đông Lâm vương giao lại binh phù Lâm An tướng quân mang về cho Sở Bắc Tiệp.

“Vương đệ,

tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, đệ có thể xuất phát.” Có thể vì đệ đệ thân yêu đã trở về, tinh thần thoải mái, sức khỏe của Đông Lâm vương cũng

cải thiện đáng kể, đã có thể ra đại diện triệu kiến các đại thần trong

chốc lát.

Sở Bắc Tiệp

nhận lấy binh phù, nhưng có chút do dự. Trong cuộc đời, đây là lần đầu

tiên chàng do dự như thế. Suy nghĩ hồi lâu, chàng bẩm báo với Đông Lâm

vương: “Vương huynh, đệ có vài việc quan trọng cần ở lại trong cung vài

ngày”.

Từ lúc đến thành đô, nay đã là ngày thứ tư.

Sáu ngày nữa chính là sinh thần của chàng.



Biệt viện ẩn cư giữa vùng núi non, yên bình tựa tiên cảnh chốn trần gian.

Đám cận vệ

canh giữ bên ngoài, thị nữ hầu hạ bên trong, đều là các nam nữ trẻ tuổi. Đi đi lại lại trên hành lang, những khuôn mặt quen thuộc, thỉnh thoảng

ánh mắt họ chạm nhau, đôi má thêm hồng, trái tim thêm loạn nhịp. Hương

vị mùa xuân đã vương vất đâu đây.

Thấy Túy Cúc bầu bạn với Sính Đình, Hồng Tường vui mừng trốn ra ngoài chơi. Sính

Đình và Túy Cúc cũng chẳng buồn để ý đến nha đầu ấy.

Tuyết đã bớt rơi, mặt trời ấm áp xuất hiện trên cao, vùng đất lạnh lẽo tí tách, tí

tách dần hóa thành những cánh đồng nước. Sợ Sính Đình trượt chân, mỗi

khi nàng ra ngoài dạo, Túy Cúc đều đi theo như hình với bóng.

“Cẩn thận dưới chân, cẩn thận trượt đấy.”

Sính Đình

dạo bước trong hương mai thoang thoảng, nàng bẻ cành hoa, quay lại cười

với Túy Cúc, “Ta đi một bước, ngươi nhắc một câu. Phí lời như thế chi

bằng lại đây giúp ta.”

Túy Cúc đành bước qua, kéo cành mai xuống giúp Sính Đình. Nàng chọn những nụ hoa mới hé, cẩn thận hái xuống.

“Chẳng phải bẻ hoa để cắm trong phòng sao?”

“Không”, đôi mắt thông minh sáng lấp lánh, “Làm món ăn.”

“Làm món ăn?”

Dùng những nụ mai mới hé? Thật khiến người ta nghĩ tới việc “đốt đàn, nấu hạc.”[1'>

[1'> Ý chỉ lãng phí những thứ đẹp đẽ, có giá trị.

Sính Đình

thích thú, nhẹ nhàng đặt những bông hoa mai vừa hái được trên đĩa, nói:

“Ta bỗng nhớ tới một cuốn sách đã đọc trước kia, trong đó nói đến việc

ướp hương hoa mai, một cuốn sách cổ khác lại nói hoa mai có thể dùng làm thuốc. Ta định lấy nụ mai làm theo cách của Quy Lạc, thêm rượu Thiệu

Hưng, đường trắng, muối thô, cuống cải thảo, cho tất cả vào hũ, đậy kín, lấy bùn trét bên ngoài rồi cho vào hun, đợi đến lúc Vương gia trở về là có thể mang ra nếm thử.”

Túy Cúc líu

lưỡi, vội vàng nhắc nhở: “Túy Cúc chưa từng nghe sư phụ nói đến việc

dùng hoa mai làm thuốc, cũng không biết công hiệu thế nào. Vương gia nếm thử thì được, Bạch cô nương tuyệt đối không được tùy tiện.”

“Ta biết rồi. Giờ ngày nào ta chẳng ăn uống nghỉ ngơi theo sự chỉ bảo của Túy Cúc thần y.”

Tâm tình tốt đẹp, Túy Cúc lại bồi bổ đúng cách, nên sắc mặt Sính Đình đã khá hơn nhiều.

“Tiếc rằng

giờ là mùa đông, không nhiều loại hoa. Đến mùa xuân và mùa hạ, ta có thể làm thêm vài món từ hoa tươi. Chỉ riêng hoa thược dược, ít nhất cũng có năm cách chế biến rồi.” Sính Đình hái một lúc, trán lấm tấm mồ hôi.

Trong bụng mang cốt nhục của Sở Bắc Tiệp nên không dám cậy khỏe, vừa

thấy mệt, nàng đã đưa đĩa hoa trong tay cho Túy Cúc. Hai người cùng trở

về phòng.

“Trời sắp tối rồi.”

Sính Đình nhìn áng mây xán lạn phía chân trời xa xa: “Vương gia… chắc đã nhận binh phù.”

Nàng đoán đúng một nửa.

Sở Bắc Tiệp đã nhận binh phù, nhưng chưa lên đường trở về.

Chàng lặng lẽ trông coi điện của Lệ phi, ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng như lửa đốt.

Hôm thứ năm, chàng đã lỡ mất ngày về.

Sính Đình đang chờ Sở Bắc Tiệp về để cùng đón sinh thần của chàng, không biết nàng sẽ thất vọng đến mức nào?

Chàng không nhẫn tâm tưởng tượng vẻ thất vọng ngập đầy đôi mắt ấy.

“Vương gia có thể ở bên thiếp không? Ngày mai sẽ có tuyết, hãy cho thiếp được đàn vì Vương gia, cùng Vương gia thưởng tuyết…”

Nàng đã thất vọng một lần.

Nàng sẽ phải chịu đựng thêm lần nữa.

Vương huynh, Vương tẩu, Lệ phi, Sở Tại Nhiên, mọi người đâu hiểu rằng, tiếng đàn của nàng, giọng ca của nàng, mười ngón tay thon nhỏ của nàng, bờ môi nhợt

nhạt của nàng, dáng vẻ tao nhã của nàng, tất cả khiến Sở Bắc Tiệp khổ sở nhớ nhung đến nhường nào.

Vương cung hùng vĩ mà trống rỗng, sơn hào hải vị, mỹ nhân vô số, nhưng chẳng thể khỏa lấp nỗi nhớ nhung của chàng.

“Ta sẽ cố gắng trở về.”

Chàng chỉ

muốn ôm thật chặt thân hình mảnh mai của nàng trong vòng tay, cùng nàng

ngắm xuân hoa thu nguyệt, ngắm trăng tròn trăng khuyết, cưỡi ngựa ra sa


Teya Salat