
sự đời, cũng từng có chút qua lại với những
cung nữ kiều diễm nơi này. Đại vương có thừa tín nhiệm với Sở Bắc Tiệp
nên cũng phớt lờ cho qua. Vì thế, đêm hôm khuya khoắt đến đây, chàng
chẳng hề ngại ngùng, can đảm bình tĩnh, ung dung theo sau cung nữ.
Cung nữ dừng trước một cung điện mới tinh. Sở Bắc Tiệp đoán trong này phần lớn là
phi tần của vương huynh, nhưng Lệ phi nương nương thì chàng chưa từng
nghe qua.
Cung nữ quay đầu nhìn Sở Bắc Tiệp, rồi đi tiếp vào trong điện, khẽ gọi: “Nương nương, Vương gia tới rồi”.
Người trong
điện dường như đang có tâm sự, đêm hôm khuya khoắt mà vẫn chưa ngủ, đáp
ngay lập tức: “Mau mời vào”. Thanh âm mềm mại uyển chuyển, giọng nói có
chút nhẹ nhõm, như thể gặp được Sở Bắc Tiệp là sẽ giải quyết được mọi
vấn đề.
Sở Bắc Tiệp lấy việc quân làm thú, bản tính thẳng thắn, bước vào trong, mắt hổ cảnh giác nhìn quanh một vòng.
Gian phòng
đốt lò sưởi ấm áp, một mỹ nhân trẻ tuổi ngồi ngay ngắn giữa điện, nở nụ
cười tươi tắn: ”Lệ phi tham kiến Trấn Bắc vương. Giờ thân thể Lệ phi
không tiện, không đứng dậy hành lễ với Trấn Bắc vương được, mong Trấn
Bắc vương thứ tội”, vừa nói, một tay vừa đỡ lưng, tay kia dịu dàng xoa
cái bụng đã rất to của mình.
Cuối cùng Sở Bắc Tiệp cũng hiểu, vì sao cung nữ đó dám nói việc này liên quan đến tương lai của vương tộc Đông Lâm.
Chàng ngồi
xuống, mím môi không nói, hai mắt ngời sáng đánh giá Lệ phi nương nương. Hồi lâu, Sở Bắc Tiệp mới chau mày lên tiếng: “Bản vương không có nhiều
thời gian, nương nương có điều gì cần nói?”.
“Trấn Bắc
vương quả nhiên mang phong độ đại tướng, không dài dòng lôi thôi.” Ánh
mắt Lệ phi dịu dàng, đưa tay vén những sợi tóc mai, như bỗng nhớ ra hoàn cảnh khó xử của mình, bèn chau mày, chậm rãi kể lại sự tình, “Bảy tháng trước, ta được Đại vương sắc phong là Lệ phi, nguyên nhân chắc Trấn Bắc vương cũng đoán ra”. Nàng ta cúi đầu, yêu thương vỗ về hài nhi trong
bụng,
“Sinh con
cho Đại vương là tâm nguyện lớn nhất của mỗi nữ nhân chốn hậu cung. Lệ
phi được trời thương, chỉ mong một điều duy nhất là bình an sinh hạ hài
nhi, báo đáp ân sủng của Đại vương. Nhưng chốn thâm cung, Lệ phi thân cô thế cô, không thể tự bảo vệ mình. Từ lúc biết tin Trấn Bắc vương sẽ trở về, Lệ phi ngày đêm mong ngóng. Vương gia là trụ cột của Đông Lâm, mong Vương gia có thể làm chủ giúp Lệ phi, bảo vệ hài nhi trong bụng Lệ phi, để hài nhi ra đời bình yên”.
Sở Bắc Tiệp
hết sức kinh ngạc: “Chẳng lẽ trong vương cung có kẻ dám hãm hại vương
phi đang mang thai? Nếu sợ hãi như thế, sao nương nương không nói chuyện này với vương huynh?”.
“Đại vương bệnh nặng, đã mấy tháng Lệ phi không được gặp người rồi.”
“Là ai muốn hại nương nương?”
Lệ phi cúi đầu không đáp.
Sở Bắc Tiệp chợt tỉnh ngộ: “Vương hậu?”.
“Ha ha…”,
thấy Lệ phi khẽ gật, Sở Bắc Tiệp ngẩng đầu cười lớn, nhìn thẳng vào mắt
người đối diện, lạnh lùng, “Vương tẩu ta là nhân vật cỡ nào chốn thâm
cung? Nếu Vương hậu không dung, sao Lệ phi giữ được cái mạng này mà bình yên vô sự đến lúc lâm bồn? Bản vương còn có việc, không muốn truy cứu
chuyện hôm nay. Xin cáo từ. Sau này còn muốn tùy tiện sai người cản
đường bản vương, tốt nhất nương nương hãy suy nghĩ cho cẩn trọng”. Ném
ra lời cảnh cáo lạnh lùng, Sở Bắc Tiệp đứng bật dậy, dáng người tráng
kiện hoàn mỹ.
Đến cửa điện, giọng nói của Lệ phi vang lên sau lưng: “Vì Bạch Sính Đình…”.
Sở Bắc Tiệp dừng bước, quay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lệ phi.
“Nương nương nói gì?”
“Ta có thai, vốn dĩ Vương hậu còn vui mừng hơn cả Đại vương, bởi vương tộc Đông Lâm
đã có người nối dõi. Mấy tháng liền, Vương hậu quan tâm chăm sóc ta,
thân như tỷ muội. Nhưng mấy ngày gần đây, thái độ của Vương hậu với ta
bỗng hoàn toàn thay đổi, thỉnh thoảng gặp trong cung, ánh mắt Vương hậu
thể hiện rõ sự thù địch. Đột nhiên, nguy hiểm giăng tứ phía.” Lệ phi nói giọng xa xăm, “Tất cả đều vì Bạch Sính Đình”.
Sở Bắc Tiệp
quay đầu, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lệ phi như đang thăm dò xem lời
khai của phạm nhân có mấy phần thật giả, hai hàng mày chau lại: “Sính
Đình có liên quan gì đến việc này?”.
“Không biết
kẻ nào tiết lộ với Vương hậu rằng trước kia ta từng quen biết Bạch Sính
Đình.” Lệ phi cười khổ, “Bạch Sính Đình hạ độc hai vương tử của Vương
hậu, khiến Đại vương không còn người nối dõi, nay hài nhi trong bụng ta
cũng có thể trở thành vương tử Đông Lâm, thế mà ta lại có quan hệ với
Sính Đình… Nếu là Vương hậu, Trấn Bắc vương sẽ nghĩ đến chuyện gì?”.
“Lệ phi quen Sính Đình?”, Sở Bắc Tiệp nheo mắt.
Lệ phi bất
lực thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Sở Bắc Tiệp, thẳng thắn: “Ta là mỹ nhân mà Đại vương Hà Túc dâng tặng Đại vương Đông Lâm sau khi Trấn Bắc
vương ký hiệp ước năm năm không xâm phạm Quy Lạc. Từ nhỏ, ta lớn lên
trong phủ Quy Lạc, sao có thể không quen biết Bạch Sính Đình danh tiếng
lẫy lừng?”.
Ánh mắt sắc nhọn của Sở Bắc Tiệp nhìn sâu vào đáy mắt Lệ phi, lặng lẽ suy nghĩ về trúc trắc trong câu chuyện này.
Nếu Vương
hậu thực sự cho rằng Lệ phi và Bạch Sính Đình có quen biết, vậy thì cốt
nhục của vương huynh tro